Chương 84
Đản Đản 1133
15/05/2015
Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc quả thực là một đôi tình nhân. Nhìn thấy cảnh tượng kia mà đôi tay Duy Đóa kìm không nổi run rẩy, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Suy đoán và tận mắt chứng kiến là hai việc khác nhau. Cô nghĩ rằng dẫu sự thật có xảy ra thì cô cũng bình thường, vì cô không yêu gã. Thế nhưng tại sao bây giờ cô lại hoảng loạn? Nơi trái tim yếu ớt hệt như bắt đầu đau đớn, rồi sau đó lan tràn khắp toàn thân…
“Duy Đóa.” Thường Hoan lo lắng gọi tên cô.
Lúc này trông Duy Đóa quá đáng sợ, gương mặt nhỏ của cô trắng bệch không còn giọt máu và đôi môi xám ngắt như sắc trời vào thu hiu quạnh. Mới đầu Thường Hoan còn mù mịt, nhưng giờ cô nàng đã từ từ hiểu rõ. Người vừa đi vào khách sạn hẳn là bạn trai của Duy Đóa.
“Đóa Đóa.” Thường Hoan lo lắng gọi tên cô vài lần.
Ấy vậy mà hình như cô không hề nghe thấy, mắt luôn dán về phía trước, ngơ ngác nhìn cánh cửa kính của khách sạn, dù thực ra hai người kia đã khuất dạng từ lâu.
“Chắc bạn bè uống say nên anh ta tìm chỗ cho chị ta nghỉ ngơi.” Thường Hoan an ủi cô, dù cố lập luận kiểu đó nhưng cả Thường Hoan cũng cảm thấy thật gượng ép, thật tả tơi.
Quả nhiên…
“Nếu chỉ là bạn bè, nếu chỉ là uống say, sao không đưa chị ta về nhà? Nếu là bạn bè, ai lại đi mấy cái khách sạn ô tô[1] kiểu này?” Trên gương mặt xinh đẹp của cô không hề có tức giận, mà chỉ có sự lạnh lẽo hơn cả núi băng.
Trần Ôn Ngọc cố ý, cố ý dụ dỗ Hình Tuế Kiến, cố ý để cô trông thấy bọn họ đi vào khách sạn.
Đây là một kế hoạch, một cái bẫy! Trần Ôn Ngọc đang tuyên chiến, chị ta lấy lòng ganh tị kèm theo một hành động hoàn toàn phản kích. Cô hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ, biết rõ! Nhưng vì sao cô có cảm giác một thứ gì đó trong người mình đang vỡ vụn?
Nhìn vẻ mặt đóng băng của cô, Thường Hoan không biết nên nói gì. Thứ đàn ông đứng núi này trông núi nọ rất đáng để đá bay, nhưng Duy Đóa đang mang thai nên việc này thật bất lợi, vô cùng bất lợi.
“Đóa Đóa, hay chúng ta xông vào tóm cả mẻ bọn họ?” Tính Thường Hoan khó chịu được mấy việc này, nên cô nàng nảy ý định bốc đồng.
Tuy nhiên, Duy Đóa lại lắc đầu, “Chúng ta đi vào thì nhân viên lễ tân sẽ cho chúng ta biết số phòng của bọn họ sao? Không có số phòng, chúng ta cứ đi tìm từng căn từng căn một à?” Cô nói rất lý trí, “Còn nữa, nếu quả thực chúng ta bắt được thì sẽ thế nào?” Chắc chắn Trần Ôn Ngọc đang chờ mong cô hành động như thế, vì nếu cô làm vậy thì bất kể kết quả đúng hay sai, cô cũng tự rước nhục.
“Chúng ta chờ một lát đi, nếu bọn họ thật sự là bạn bè thì nửa tiếng sau anh ta sẽ đi ra.” Giọng cô bình tĩnh vô cùng.
…
Vừa vào phòng, cả người Hình Tuế Kiến đều cứng đờ.
Ôn Ngọc xoay lại yên lặng nhìn gã. Thật lâu sau, cô giang đôi cánh tay ôm lấy gã.
Hình Tuế Kiến xơ cứng.
Vịn vào cớ say xỉn làm Ôn Ngọc càng tăng thêm lòng can đảm, cô nâng đôi môi mình dán lên đôi môi mỏng của gã.
Hình Tuế Kiến nhíu mày ngoảnh mặt, nhưng cô kiên quyết ôm lấy gã để môi dán môi và ra sức liếm mút, trêu chọc.
Gã chẳng hề có bất kì phản ứng đáp lại nào.
Nhiệt độ trên môi gã khiến Ôn Ngọc giật mình. Nó rất lạnh, lẽ nào bây giờ gã… rất lạnh ư?
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Gã đẩy cô ra, nhàn nhạt nhắc nhở.
“Anh chỉ ‘sắp’ thôi mà.” Điều đó đồng nghĩa với việc cô vẫn còn cơ hội ngông cuồng cuối cùng!
“Ôn Ngọc, tôi không thể vứt bỏ em là vì tôi xem em như người nhà, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy. Tôi không muốn làm tổn thương hòa khí giữa chúng ta.” Biểu hiện của gã rất nghiêm túc.
Sắc mặt Ôn Ngọc trở nên trắng bệch vì những lời thẳng thắn của gã. Lòng cô luôn biết rõ tại sao gã đi theo cô vào đây, gã không vứt bỏ được cô là vì chân thành đối xử với cô như người nhà.
“Được rồi, anh đi đi, em sẽ tìm người khác” Cô quay lưng để nước mắt lăn dài, điều cô cần không phải thứ thân phận này, vinh dự này.
Hình Tuế Kiến nhắm mắt, gã không ngờ Ôn Ngọc lại cố chấp đến vậy.
“Em cần gì phải chà đạp bản thân mình như thế?” Dùng những lời giận hờn để uy hiếp gã thì có ý nghĩa sao?
“Có lẽ em sẽ sống độc thân suốt cuộc đời này, bây giờ em muốn tìm một người để nếm trải cảm giác vui thích giữa nam nữ là sai trái ư?” Nếu là cô gái khác thì dù sống chết ra sao A Kiến cũng chẳng nhíu mày, nhưng Ôn Ngọc tin mình hoàn toàn khác hẳn.
Quả nhiên gã cau mày thật sâu.
Rõ ràng chỉ diễn trò, nhưng Ôn Ngọc cảm thấy từng câu từng chữ mình thốt ra đều đau xót rất chân thật: “Dù sao anh cũng không cần em, việc gì anh phải quan tâm đến sống chết của em?” A Kiến là người rất tình nghĩa, cô đoán chắc gã sẽ không bàng quan đứng nhìn.
“Bây giờ em chỉ cần một đêm của anh, nếu cả đời này em không đợi được thì ít nhất anh hãy cho em một đêm, chẳng lẽ như vậy là quá đáng lắm sao?” Cô mỉm cười trong làn nước mắt, nói: “Nếu anh từ chối, em sẽ… tìm người khác… cho anh sống áy náy suốt đời…”
Gã trầm mặc. Nếu hôm nay Ôn Ngọc hoài phí bản thân, thì quả thực gã sẽ sống trong áy náy cả đời.
Đối với người đàn ông, một đêm chỉ là việc rất đơn giản. Dứt nợ tình, xong nợ nghĩa, từ nay về sau có thể gã sẽ sống thanh thản.
Ôn Ngọc nhận ra sự dao động của gã, “Để em đi chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp một chút.” Mặc dù cả người nóng rực nhưng Ôn Ngọc vẫn rút lui để gã có không gian hít thở.
Đàn ông không thể ép buộc quá căng và Ôn Ngọc là người tiến lùi rất khôn khéo.
Thế nhưng gã lại đứng dậy đi ra cửa, Ôn Ngọc hoảng hốt lật đật chụp tay gã: “Anh định đi đâu?” Lẽ nào cô đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng gã? Nếu bây giờ gã đi ra, nhỡ Kiều Duy Đóa còn đứng bên ngoài thì chẳng phải kế hoạch xem như thất bại?
“Em tắm trước đi, tôi đi mua bao cao su.” Gã hất tay cô ra.
Gã mở cửa bước ra ngoài.
Ý của gã là…? Niềm vui bất ngờ này làm Ôn Ngọc xoa gương mặt nóng bừng của mình, khóe môi chầm chậm giương cao.
Quả nhiên gã là A Kiến đầy tình nghĩa!
…
Hai mươi phút.
“Còn mười phút nữa.” Kiều Duy Đóa vẫn bình tĩnh.
Tuy nhiên, Thường Hoan kịp nhìn thấy nụ cười gượng gạo ra vẻ bình thản của cô.
“Đóa Đóa, hay là chúng ta nên đi thôi.” Đã lâu như vậy mà người đàn ông còn chưa ra, chắc họ đang mây mưa ngút ngàn bên trong.
“Không, tớ phải chờ thêm mười phút nữa.” Kiều Duy Đóa kiên quyết lắc đầu.
Hình Tuế Kiến còn mười phút cơ hội!
Thường Hoan nhếch môi nhưng không biết nên khuyên giải thế nào.
Đúng lúc này, cả người Kiều Duy Đóa đột nhiên căng thẳng. Thường Hoan nghi ngờ nên dõi theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy một dáng dấp cao to bước ra khỏi khách sạn.
“Đóa Đóa, anh ta đi ra kìa!” Thường Hoan hét lên.
Hơn nữa, quần áo của gã rất chỉnh tề!
Đôi môi vốn đang trắng tái của Kiều Duy Đóa khẽ cong lên, tạo thành hình nụ cười yếu ớt. Trái tim cô nhẹ hẫng, cả người… hệt như vừa từ địa ngục[2] quay trở về với dương gian.
“Chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào đó yên tĩnh tâm sự nhé.” Cô mỉm cười với Thường Hoan.
Có lẽ khi các cô tìm được chỗ rồi thì cô sẽ gọi điện thoại cho Hình Tuế Kiến, kêu gã tới giới thiệu với bạn thân của mình.
“Được!” Thường Hoan thấy lúc này tâm trạng cô khá tốt nên cũng an tâm.
Hình Tuế Kiến bước vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Cô nổ máy xe và từ từ cho xe quay đầu, nhưng đằng trước có một chiếc xe chắn ngang nên cô đành kiên nhẫn chờ đợi.
Hai phút sau, cô thấy dáng dấp cao lớn kia xuất hiện trong kính chiếu hậu, sau đó… khóe môi tươi cười của cô hóa đông cứng. Bởi vì… Hình Tuế Kiến đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi và lại bước vào khách sạn.
“Két.” Cô phanh gấp thắng xe, tiếng còi xe vang inh ỏi đằng sau nhưng cô vẫn bàng hoàng chưa tỉnh.
Lâu thật lâu sau, cô tắt máy xe rồi mở cửa bước thẳng vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Hành động bất ngờ của cô khiến Thường Hoan sợ hãi vội vàng xuống xe chạy theo cô.
Cô bước vào cửa hàng, đi tới trước mặt nhân viên bán hàng, “Xin hỏi, vừa rồi người đàn ông cao lớn kia mua những gì vậy ạ?” Cô hỏi bằng vẻ mặt vẫn bình đạm.
Rõ ràng giọng cô rất khách sáo, nhưng khí thế sắc sảo của cô làm nhân viên bán hàng thấy rất áp lực.
“Anh ta mua thuốc lá.” Nhân viên cửa hàng nuốt nước miếng.
“Chỉ có thuốc lá thôi sao?” Cô lại ép hỏi.
“Còn… bao cao su nữa.” Giọng nhân viên cửa hàng ngập ngừng như làn gió thổi, nhưng mãi một hồi sau mà cô vẫn đứng yên bất động.
Lát sau, cô rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo nói: “Cảm ơn.”, rồi đờ đẫn xoay gót rời đi.
“Đóa Đóa.” Thường Hoan bất an đuổi theo sau lưng, cô đi đâu vậy?
“Cậu đừng lo, tớ ổn lắm!” Kiều Duy Đóa bước vô định về phía trước, lớn tiếng trả lời Thường Hoan.
“Nhưng…”
“Trần Ôn Ngọc không thể đánh gục được tớ!”
“Bởi vì tớ không quan tâm!” Cô ngạo nghễ hô vang từng tiếng từng tiếng một, đôi mắt trong veo càng thêm lạnh lùng.
Thế nhưng chiếc xe ở bên kia mà…
Thường Hoan vẫn im lặng, bởi lẽ dường như cô nhìn thấy từng cây từng cây gai nhọn trong cơ thể của Duy Đóa không nén được mà bung ra!
…
Một điếu, hai điếu…
Ba mẫu tàn thuốc rơi xuống đất mà Hình Tuế Kiến vẫn dựa lưng vào hành lang ngoài cửa phòng.
Một đêm, chẳng qua chỉ là một đêm, đối với đàn ông thì việc này hết sức đơn giản. Cứ đẩy cửa ra, sau đó…
Hình Tuế Kiến bực bội đốt thêm một điếu thuốc, nhả khói bay lượn lờ. Khi gã hút điếu thuốc thứ tư, thì điện thoại của gã đổ chuông.
“Anh đang ở đâu? Sắp quay lại chưa?” Bên kia đầu dây là giọng nói êm ru như nước.
“…” Gã trầm mặc.
“Em… tắm sạch sẽ rồi…” Giọng nói càng thêm dịu dàng và mang theo chút thẹn thùng e ấp.
“Ôn Ngọc.” Gã gọi tên cô.
“Vâng?”
“Tôi xin lỗi, tôi không thể ngăn cản nổi em.” Gã lạnh đạm trả lời.
“A Kiến, anh…” Ôn Ngọc thở hổn hển, gã có ý gì?
“Xin lỗi em, với anh em của mình, tôi không ‘cứng’ lên được.” Dứt lời, gã cúp máy.
Gã tháo luôn cục pin điện thoại rồi bước ra khỏi khách sạn mà chẳng hề quay đầu.
Gã không nghe… bên trong yên tĩnh chốc lát rồi sau đó vang lên tiếng khóc vụn vỡ.
…
Từ lúc đi vào khách sạn tới lúc rời đi chỉ quá nửa tiếng một phút. Tuy nhiên gã nào đâu hay, không còn có người chịu chờ thêm mười phút nữa.
Và gã cũng đồng thời cũng lỡ mất mười phút cơ hội.
[1]Một dạng khách sạn dành cho khách và ô tô của họ.(baidu)
[2]Nguyên tác: Qủy môn quan, từ này kiếm hiệp quá nên mình thay từ khác. (*_*)
Suy đoán và tận mắt chứng kiến là hai việc khác nhau. Cô nghĩ rằng dẫu sự thật có xảy ra thì cô cũng bình thường, vì cô không yêu gã. Thế nhưng tại sao bây giờ cô lại hoảng loạn? Nơi trái tim yếu ớt hệt như bắt đầu đau đớn, rồi sau đó lan tràn khắp toàn thân…
“Duy Đóa.” Thường Hoan lo lắng gọi tên cô.
Lúc này trông Duy Đóa quá đáng sợ, gương mặt nhỏ của cô trắng bệch không còn giọt máu và đôi môi xám ngắt như sắc trời vào thu hiu quạnh. Mới đầu Thường Hoan còn mù mịt, nhưng giờ cô nàng đã từ từ hiểu rõ. Người vừa đi vào khách sạn hẳn là bạn trai của Duy Đóa.
“Đóa Đóa.” Thường Hoan lo lắng gọi tên cô vài lần.
Ấy vậy mà hình như cô không hề nghe thấy, mắt luôn dán về phía trước, ngơ ngác nhìn cánh cửa kính của khách sạn, dù thực ra hai người kia đã khuất dạng từ lâu.
“Chắc bạn bè uống say nên anh ta tìm chỗ cho chị ta nghỉ ngơi.” Thường Hoan an ủi cô, dù cố lập luận kiểu đó nhưng cả Thường Hoan cũng cảm thấy thật gượng ép, thật tả tơi.
Quả nhiên…
“Nếu chỉ là bạn bè, nếu chỉ là uống say, sao không đưa chị ta về nhà? Nếu là bạn bè, ai lại đi mấy cái khách sạn ô tô[1] kiểu này?” Trên gương mặt xinh đẹp của cô không hề có tức giận, mà chỉ có sự lạnh lẽo hơn cả núi băng.
Trần Ôn Ngọc cố ý, cố ý dụ dỗ Hình Tuế Kiến, cố ý để cô trông thấy bọn họ đi vào khách sạn.
Đây là một kế hoạch, một cái bẫy! Trần Ôn Ngọc đang tuyên chiến, chị ta lấy lòng ganh tị kèm theo một hành động hoàn toàn phản kích. Cô hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ, biết rõ! Nhưng vì sao cô có cảm giác một thứ gì đó trong người mình đang vỡ vụn?
Nhìn vẻ mặt đóng băng của cô, Thường Hoan không biết nên nói gì. Thứ đàn ông đứng núi này trông núi nọ rất đáng để đá bay, nhưng Duy Đóa đang mang thai nên việc này thật bất lợi, vô cùng bất lợi.
“Đóa Đóa, hay chúng ta xông vào tóm cả mẻ bọn họ?” Tính Thường Hoan khó chịu được mấy việc này, nên cô nàng nảy ý định bốc đồng.
Tuy nhiên, Duy Đóa lại lắc đầu, “Chúng ta đi vào thì nhân viên lễ tân sẽ cho chúng ta biết số phòng của bọn họ sao? Không có số phòng, chúng ta cứ đi tìm từng căn từng căn một à?” Cô nói rất lý trí, “Còn nữa, nếu quả thực chúng ta bắt được thì sẽ thế nào?” Chắc chắn Trần Ôn Ngọc đang chờ mong cô hành động như thế, vì nếu cô làm vậy thì bất kể kết quả đúng hay sai, cô cũng tự rước nhục.
“Chúng ta chờ một lát đi, nếu bọn họ thật sự là bạn bè thì nửa tiếng sau anh ta sẽ đi ra.” Giọng cô bình tĩnh vô cùng.
…
Vừa vào phòng, cả người Hình Tuế Kiến đều cứng đờ.
Ôn Ngọc xoay lại yên lặng nhìn gã. Thật lâu sau, cô giang đôi cánh tay ôm lấy gã.
Hình Tuế Kiến xơ cứng.
Vịn vào cớ say xỉn làm Ôn Ngọc càng tăng thêm lòng can đảm, cô nâng đôi môi mình dán lên đôi môi mỏng của gã.
Hình Tuế Kiến nhíu mày ngoảnh mặt, nhưng cô kiên quyết ôm lấy gã để môi dán môi và ra sức liếm mút, trêu chọc.
Gã chẳng hề có bất kì phản ứng đáp lại nào.
Nhiệt độ trên môi gã khiến Ôn Ngọc giật mình. Nó rất lạnh, lẽ nào bây giờ gã… rất lạnh ư?
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Gã đẩy cô ra, nhàn nhạt nhắc nhở.
“Anh chỉ ‘sắp’ thôi mà.” Điều đó đồng nghĩa với việc cô vẫn còn cơ hội ngông cuồng cuối cùng!
“Ôn Ngọc, tôi không thể vứt bỏ em là vì tôi xem em như người nhà, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy. Tôi không muốn làm tổn thương hòa khí giữa chúng ta.” Biểu hiện của gã rất nghiêm túc.
Sắc mặt Ôn Ngọc trở nên trắng bệch vì những lời thẳng thắn của gã. Lòng cô luôn biết rõ tại sao gã đi theo cô vào đây, gã không vứt bỏ được cô là vì chân thành đối xử với cô như người nhà.
“Được rồi, anh đi đi, em sẽ tìm người khác” Cô quay lưng để nước mắt lăn dài, điều cô cần không phải thứ thân phận này, vinh dự này.
Hình Tuế Kiến nhắm mắt, gã không ngờ Ôn Ngọc lại cố chấp đến vậy.
“Em cần gì phải chà đạp bản thân mình như thế?” Dùng những lời giận hờn để uy hiếp gã thì có ý nghĩa sao?
“Có lẽ em sẽ sống độc thân suốt cuộc đời này, bây giờ em muốn tìm một người để nếm trải cảm giác vui thích giữa nam nữ là sai trái ư?” Nếu là cô gái khác thì dù sống chết ra sao A Kiến cũng chẳng nhíu mày, nhưng Ôn Ngọc tin mình hoàn toàn khác hẳn.
Quả nhiên gã cau mày thật sâu.
Rõ ràng chỉ diễn trò, nhưng Ôn Ngọc cảm thấy từng câu từng chữ mình thốt ra đều đau xót rất chân thật: “Dù sao anh cũng không cần em, việc gì anh phải quan tâm đến sống chết của em?” A Kiến là người rất tình nghĩa, cô đoán chắc gã sẽ không bàng quan đứng nhìn.
“Bây giờ em chỉ cần một đêm của anh, nếu cả đời này em không đợi được thì ít nhất anh hãy cho em một đêm, chẳng lẽ như vậy là quá đáng lắm sao?” Cô mỉm cười trong làn nước mắt, nói: “Nếu anh từ chối, em sẽ… tìm người khác… cho anh sống áy náy suốt đời…”
Gã trầm mặc. Nếu hôm nay Ôn Ngọc hoài phí bản thân, thì quả thực gã sẽ sống trong áy náy cả đời.
Đối với người đàn ông, một đêm chỉ là việc rất đơn giản. Dứt nợ tình, xong nợ nghĩa, từ nay về sau có thể gã sẽ sống thanh thản.
Ôn Ngọc nhận ra sự dao động của gã, “Để em đi chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp một chút.” Mặc dù cả người nóng rực nhưng Ôn Ngọc vẫn rút lui để gã có không gian hít thở.
Đàn ông không thể ép buộc quá căng và Ôn Ngọc là người tiến lùi rất khôn khéo.
Thế nhưng gã lại đứng dậy đi ra cửa, Ôn Ngọc hoảng hốt lật đật chụp tay gã: “Anh định đi đâu?” Lẽ nào cô đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng gã? Nếu bây giờ gã đi ra, nhỡ Kiều Duy Đóa còn đứng bên ngoài thì chẳng phải kế hoạch xem như thất bại?
“Em tắm trước đi, tôi đi mua bao cao su.” Gã hất tay cô ra.
Gã mở cửa bước ra ngoài.
Ý của gã là…? Niềm vui bất ngờ này làm Ôn Ngọc xoa gương mặt nóng bừng của mình, khóe môi chầm chậm giương cao.
Quả nhiên gã là A Kiến đầy tình nghĩa!
…
Hai mươi phút.
“Còn mười phút nữa.” Kiều Duy Đóa vẫn bình tĩnh.
Tuy nhiên, Thường Hoan kịp nhìn thấy nụ cười gượng gạo ra vẻ bình thản của cô.
“Đóa Đóa, hay là chúng ta nên đi thôi.” Đã lâu như vậy mà người đàn ông còn chưa ra, chắc họ đang mây mưa ngút ngàn bên trong.
“Không, tớ phải chờ thêm mười phút nữa.” Kiều Duy Đóa kiên quyết lắc đầu.
Hình Tuế Kiến còn mười phút cơ hội!
Thường Hoan nhếch môi nhưng không biết nên khuyên giải thế nào.
Đúng lúc này, cả người Kiều Duy Đóa đột nhiên căng thẳng. Thường Hoan nghi ngờ nên dõi theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy một dáng dấp cao to bước ra khỏi khách sạn.
“Đóa Đóa, anh ta đi ra kìa!” Thường Hoan hét lên.
Hơn nữa, quần áo của gã rất chỉnh tề!
Đôi môi vốn đang trắng tái của Kiều Duy Đóa khẽ cong lên, tạo thành hình nụ cười yếu ớt. Trái tim cô nhẹ hẫng, cả người… hệt như vừa từ địa ngục[2] quay trở về với dương gian.
“Chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào đó yên tĩnh tâm sự nhé.” Cô mỉm cười với Thường Hoan.
Có lẽ khi các cô tìm được chỗ rồi thì cô sẽ gọi điện thoại cho Hình Tuế Kiến, kêu gã tới giới thiệu với bạn thân của mình.
“Được!” Thường Hoan thấy lúc này tâm trạng cô khá tốt nên cũng an tâm.
Hình Tuế Kiến bước vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Cô nổ máy xe và từ từ cho xe quay đầu, nhưng đằng trước có một chiếc xe chắn ngang nên cô đành kiên nhẫn chờ đợi.
Hai phút sau, cô thấy dáng dấp cao lớn kia xuất hiện trong kính chiếu hậu, sau đó… khóe môi tươi cười của cô hóa đông cứng. Bởi vì… Hình Tuế Kiến đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi và lại bước vào khách sạn.
“Két.” Cô phanh gấp thắng xe, tiếng còi xe vang inh ỏi đằng sau nhưng cô vẫn bàng hoàng chưa tỉnh.
Lâu thật lâu sau, cô tắt máy xe rồi mở cửa bước thẳng vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Hành động bất ngờ của cô khiến Thường Hoan sợ hãi vội vàng xuống xe chạy theo cô.
Cô bước vào cửa hàng, đi tới trước mặt nhân viên bán hàng, “Xin hỏi, vừa rồi người đàn ông cao lớn kia mua những gì vậy ạ?” Cô hỏi bằng vẻ mặt vẫn bình đạm.
Rõ ràng giọng cô rất khách sáo, nhưng khí thế sắc sảo của cô làm nhân viên bán hàng thấy rất áp lực.
“Anh ta mua thuốc lá.” Nhân viên cửa hàng nuốt nước miếng.
“Chỉ có thuốc lá thôi sao?” Cô lại ép hỏi.
“Còn… bao cao su nữa.” Giọng nhân viên cửa hàng ngập ngừng như làn gió thổi, nhưng mãi một hồi sau mà cô vẫn đứng yên bất động.
Lát sau, cô rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo nói: “Cảm ơn.”, rồi đờ đẫn xoay gót rời đi.
“Đóa Đóa.” Thường Hoan bất an đuổi theo sau lưng, cô đi đâu vậy?
“Cậu đừng lo, tớ ổn lắm!” Kiều Duy Đóa bước vô định về phía trước, lớn tiếng trả lời Thường Hoan.
“Nhưng…”
“Trần Ôn Ngọc không thể đánh gục được tớ!”
“Bởi vì tớ không quan tâm!” Cô ngạo nghễ hô vang từng tiếng từng tiếng một, đôi mắt trong veo càng thêm lạnh lùng.
Thế nhưng chiếc xe ở bên kia mà…
Thường Hoan vẫn im lặng, bởi lẽ dường như cô nhìn thấy từng cây từng cây gai nhọn trong cơ thể của Duy Đóa không nén được mà bung ra!
…
Một điếu, hai điếu…
Ba mẫu tàn thuốc rơi xuống đất mà Hình Tuế Kiến vẫn dựa lưng vào hành lang ngoài cửa phòng.
Một đêm, chẳng qua chỉ là một đêm, đối với đàn ông thì việc này hết sức đơn giản. Cứ đẩy cửa ra, sau đó…
Hình Tuế Kiến bực bội đốt thêm một điếu thuốc, nhả khói bay lượn lờ. Khi gã hút điếu thuốc thứ tư, thì điện thoại của gã đổ chuông.
“Anh đang ở đâu? Sắp quay lại chưa?” Bên kia đầu dây là giọng nói êm ru như nước.
“…” Gã trầm mặc.
“Em… tắm sạch sẽ rồi…” Giọng nói càng thêm dịu dàng và mang theo chút thẹn thùng e ấp.
“Ôn Ngọc.” Gã gọi tên cô.
“Vâng?”
“Tôi xin lỗi, tôi không thể ngăn cản nổi em.” Gã lạnh đạm trả lời.
“A Kiến, anh…” Ôn Ngọc thở hổn hển, gã có ý gì?
“Xin lỗi em, với anh em của mình, tôi không ‘cứng’ lên được.” Dứt lời, gã cúp máy.
Gã tháo luôn cục pin điện thoại rồi bước ra khỏi khách sạn mà chẳng hề quay đầu.
Gã không nghe… bên trong yên tĩnh chốc lát rồi sau đó vang lên tiếng khóc vụn vỡ.
…
Từ lúc đi vào khách sạn tới lúc rời đi chỉ quá nửa tiếng một phút. Tuy nhiên gã nào đâu hay, không còn có người chịu chờ thêm mười phút nữa.
Và gã cũng đồng thời cũng lỡ mất mười phút cơ hội.
[1]Một dạng khách sạn dành cho khách và ô tô của họ.(baidu)
[2]Nguyên tác: Qủy môn quan, từ này kiếm hiệp quá nên mình thay từ khác. (*_*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.