Tình Ngang Trái

Chương 1: Quá khứ

Đản Đản 1133

14/05/2015

Năm 1998.

Kiều Duy Đóa vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình. Cô có yêu cầu rất cao cho bản thân, cô thích ăn mặc đẹp, tóc tai gọn gàng. Bộ đồng phục trắng tinh luôn ủi phẳng lì, các nút áo được cài cẩn thận, thậm chí ngay cả đôi giày cũng là màu đen bóng láng.

Cô làm bất cứ việc gì cũng tuân thủ đúng kỷ luật, cô rất chán cái cảm giác bị lệch đường ray. Ví dụ, cô học trong một trường quý tộc nhưng mỗi lớp luôn có vài học sinh cá biệt, khiến cô cảm giác ngôi trường này thật chệch đường ray.

“Nghe đồn năm nay các nam sinh bỏ phiếu bầu Kiều Duy Đóa là hoa khôi giảng đường đấy!” Cô đứng trước cửa lớp, bỗng nghe một tốp nữ sinh bất mãn đang bàn tán về mình.

“Bọn nam sinh ai nấy cũng nói phát ốm với con nhỏ đó, thế tại sao lại chọn nó nhỉ?” Câu hỏi thật buồn nôn.

“Phát chán với con nhỏ Kiều Duy Đóa, vừa kiêu căng lại vừa tự phụ. Thật đúng với cái tên Kiều – Duy – Đóa của nó…” Trong đám có một nữ sinh cất giọng the thé khó nghe và kèm theo vẻ mỉa mai: “Làm như trên đời này chỉ có một đóa hoa duy nhất là nó!”

Bình thường dáng vẻ của cô giống ‘có một không hai’[1] lắm sao? Kiều Duy Đóa suy nghĩ chẳng biết có nên vào lớp không.

“Chả phải nó trông xinh đẹp, gia đình còn giàu sang à? Đúng là thứ con gái mắt để trên đầu!” Một nữ sinh tên Thường Hoan cũng nhún vai nói theo: “Thật đáng tiếc, ngay cả Tống Phỉ Nhiên cũng đổ ầm ầm dưới sắc đẹp mê hồn của nó.”

Xem ra nhân duyên của cô thực kém cỏi, các nữ sinh cảm thấy cô không xứng với Tống Phỉ Nhiên!

Tống Phỉ Nhiên là đàn anh trong trường, phong thái hiên ngang, tính tình ôn hòa, đẹp trai và lễ độ. Quan trọng hơn, cậu ta cùng đẳng cấp với cô. Trong lễ khai giảng năm học mới, Tống Phỉ Nhiên nhìn thấy cô liền say mê rồi đeo đuổi ráo riết hơn một năm, cuối cùng cô mới chịu hẹn hò.

Dù tuổi còn nhỏ nhưng cô là ‘lá ngọc cành vàng’, nhiệm vụ cả đời là lấy một người cùng tầng lớp. Vì vậy chỉ cần xuất hiện đối tượng thích hợp, cô không ngại đi tìm hiểu. Qua nửa năm hẹn hò, tác phong nhanh nhẹn của Tống Phỉ Nhiên luôn làm cô có ấn tượng tốt đẹp.

Cô yêu đương là việc riêng của cô, cô không trêu chọc ai, càng chẳng ảnh hưởng gì đến việc học hành. Dù bị người ta ghen ghét, cô cũng không thẹn với lương tâm. Huống chi đám bạn học vừa bàn tán lung tung sau lưng, chính là nhóm nhà quê cá biệt mà cô ghét nhất!

Kiều Duy Đóa rất hài lòng với ngôi trường danh giá này, vì bạn học trong đó toàn là những người không giàu sang thì cũng phú quý như cô. Tuy nhiên luôn có sai sót, mỗi lớp của ngôi trường tuyển sinh gắt gao này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vài học sinh nhà quê cá biệt.

Trường được thành lập mấy thập niên trước trên một diện tích đất nông nghiệp rộng lớn. Khi đó các nông dân kêu giá cao cắt cổ không chịu nhượng bộ, cuối cùng đôi bên đã đạt được thỏa thuận. Nông dân bị trưng dụng đất đai có thể đưa con cái vào trường trung học quý tộc miễn phí. Kiều Duy Đóa cảm thấy đây là chỗ thiếu hài hòa nhất của ngôi trường.

Sau khi gõ ‘cốc cốc’ vào cánh cửa, Kiều Duy Đóa điềm nhiên rảo bước vào lớp. Cô không thể bịt miệng người đời, vì vậy, cô cũng chẳng cần băn khoăn.

Đám nữ sinh đang bàn tán nhí nhố bỗng chốc im bặt. Thú thực nói toạc ra, họ có phần ghen tị. Bởi vì dù bất mãn thì họ cũng phải thừa nhận, Kiều Duy Đóa xinh đẹp lộng lẫy đến lóa mắt.

Kiều Duy Đóa và các bạn nữ lớp chín hoàn toàn khác nhau. Cô giống như một cô công chúa, mái tóc dài không cột bừa kiểu đuôi ngựa, cũng chẳng đua đòi theo các thiếu nữ nhuộm xanh nhuộm đỏ. Mái tóc đen óng mượt của cô luôn xõa trên vai, khuôn mặt xinh xẻo nhỏ nhắn, toát vẻ ngạo mạn tuyệt mỹ. Rất nhiều nữ sinh trang lứa âm thầm bắt chước kiểu trang điểm, cách đi đứng, tác phong của Kiều Duy Đóa…

Kiều Duy Đóa mang vẻ mặt điềm nhiên đi vào lớp học.

“Làm ơn, xin nhường đường…” Bỗng dưng cô bị đẩy mạnh ra đằng sau, suýt nữa ngã chổng vó.

Kiều Duy Đóa ổn định tinh thần, nhíu mày xoay người… Quả nhiên bắt gặp một tên nhà quê cá biệt. Hơn nữa, đó còn là một tên cực phẩm hư hỏng!

Hình Tuế Kiến – một gã trai lớn tuổi nhất lớp, một tên học sinh kém cỏi làm đau đầu nhức mắt các thầy cô.

Đụng trúng người, Hình Tuế Kiến vốn định quay lại xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy cô, cậu ta đã nhíu chặt hàng chân mày.

“Tôi không xin lỗi đâu nhé, tại bạn đứng ngáng đường!” Đầu tiên cậu ta đã phóng một đòn phủ đầu, tỏ vẻ bất cần trước mọi thứ.

Đôi mắt Kiều Duy Đóa hiện tia ngấm ngầm, nhưng cô khinh thường và chẳng thèm dính líu gì với kiểu người ‘chệch đường ray’ này.

Tiếng trống trường vào lớp vang lên, Hình Tuế Kiến lướt ngang qua cô, phóng nhanh vào vị trí cuối lớp.

“Đại ca, điểm tâm và nước coke của anh đây.” Một nam sinh béo tròn ngồi phía trước xoay lại ân cần đưa bánh mì và đồ uống.

Cậu ta chẳng thèm khách sáo, xé bao giấy, bắt đầu thoải mái thưởng thức phần ăn.

Tiếng giày cao gót ‘lộp cộp’ vang lên, nó không tới từ bước chân của cô giáo mà đến từ Kiều Duy Đóa. Khi rất nhiều nữ sinh mơ ước được mang đôi giày cao gót lần đầu trong đời, thì có người điều khiển nó theo kiểu ‘việc quen dễ làm’, như thể trời sinh ra đã đẳng cấp rồi!

Kiều Duy Đóa ung dung đi vào chỗ ngồi cuối lớp, lấy sách giáo khoa ra.

Cô chán phải ngồi dãy bàn cuối cùng.

‘Phốc’, bên cạnh có tiếng mở lon nước ngọt vang lên.

Cô ghét trong giờ vào học mà còn nghe những tiếng động lạ. Và điều cô phát ốm nhất chính là, nguyên học kỳ này cô phải ngồi chung bàn với tên học sinh kém Hình Tuế Kiến.

Đây đúng là cảm giác cực kì chệch đường ray. Đơn giản vì các thầy cô giáo bỗng nảy sinh sáng kiến, hy vọng học sinh ưu tú có thể cảm hóa được bạn học kém, nâng đỡ bạn ấy cố gắng trong học hành. Thực ra, cô rất muốn cười chế nhạo ý tưởng ngây thơ của giáo viên đó. Học sinh kém mãi mãi là học sinh kém, dân quê mùa vĩnh viễn là dân quê mùa.

Bất hạnh thay, các giáo viên không hề nghĩ như thế. Cô có vóc dáng dong dỏng, Hình Tuế Kiến cao hơn hẳn đám bạn trang lứa. Hai người ‘may mắn’ bị xếp vào cuối lớp, ‘tiện thể’ thành ngồi chung bàn.



Rất nhanh đã vào giờ học.

“Duy Đóa, có thể cho tớ mượn bài tập của cậu một chút được không?”

“Duy Đóa, chiều này đi ăn kem chung nhé?”

Rõ ràng cô rất kiêu ngạo, nhưng trên người cô dường như cũng tản mát sự hấp dẫn độc đáo, khiến đám nam sinh luôn ‘sóng sau dồn sóng trước’ tìm cách tiếp cận để chinh phục.

Cô nhìn hai bạn nam sinh đang tỏ vẻ thân thiết trước mặt, nói: “Tớ họ Kiều.”

Hai nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu ý của cô là gì. Cả lớp có ai mà không biết cô mang họ Kiều?

“Chúng ta không quen biết, xin gọi tớ là bạn học hoặc Kiều Duy Đóa.” Cô lạnh nhạt nhìn một nam sinh, nói tiếp: “Còn nữa, bài tập của tớ xưa giờ không cho mượn để sao chép. Bản thân cậu không chịu cố gắng, phủ nhận sai lầm và thất bại, còn muốn mượn thành quả của người khác, cậu không biết xấu hổ sao?”

Cô nhìn về phía nam sinh khác, nói: “Còn bạn này, ngại quá, xưa nay tớ chưa từng cùng bạn bè mà thậm chí cả tên cũng không biết đi ăn kem.”

Hai nam sinh hừ mũi, tức giận sờ sờ cánh mũi tránh ra.

Bên cạnh lập tức vang tới tiếng nhạo báng. Kiều Duy Đóa biết đó là ai, cô cúi đầu nghiêm trang sắp xếp bài vở. Hôm nay Kiều Duy Đóa đặc biệt thấp thỏm, vì vậy tốc độ lật sách cũng khá nhanh.

Một làn khói thuốc từ bên cạnh xông tới khiến Kiều Duy Đóa nhăn mày, chán ghét. Tại sao thế giới này lại có một học sinh hư hỏng đến thế?

Mặt mũi chẳng phải đẹp đẽ gì, nhưng hàng chân mày rậm cộng với đôi mắt nghiêm khắc trông cực kì cá tính và nam tính. Cậu ta nuốt vài vòng khói, túm lấy bàn tay cầm cây bút đang muốn tấn công của cô.

“Bạn định đi tố cáo nữa à?” Cậu ta nhanh hơn cô một bước, nở nụ cười toe toét.

Mấy hôm trước, vì cậu ta hút thuốc mà Kiều Duy Đóa chẳng thèm khách khí đã đi thông báo với thầy giám thị về hành vi của cậu ta.

Cô thật sự có lá gan rất lớn. Ai chẳng biết cậu ta – Hình Tuế Kiến sống bụi bờ, trốn học, đánh nhau, hung hãn. Rất nhiều tên côn đồ lớn tuổi còn phải gọi cậu ta bằng một tiếng ‘đại ca’.

“Này, cho tôi mượn bài chép một chút nhé?” Vừa dứt câu, cậu ta chẳng chờ trả lời đã cướp lấy bài tập của cô.

Cậu ta điếc rồi chắc? Ban nãy cô đốp chát với người khác, cậu ta không nghe sao?

Kiều Duy Đóa giương đôi mắt lạnh lùng, quay sang nhìn thẳng vào Hình Tuế Kiến, nói: “Bạn học, nếu cậu không làm bài tập thì tớ đề nghị cậu đừng tham gia thi cử, cứ trực tiếp lưu ban. Biết đâu sẽ phù hợp với trình độ của cậu hơn!”

Nghe thấy lời trào phúng đó, tên Tiểu Béo ngồi đằng trước bắn tia mắt hung hăng về phía cô: “Bà tám, cậu nói gì đấy? Cậu dám mỉa mai Hình đại ca của bọn tớ hả?”

Trong lớp này có ai mà không biết, Hình Tuế Kiến học kém đến mức không tốt nghiệp nổi trung học, bây giờ đã là năm thứ ba học hớp chín. ‘Vết sẹo’ này chẳng ai dám nói, nào ngờ Kiều Duy Đóa lại nghênh ngang nhắc tới.

Hình Tuế Kiến chẳng hề tức giận, cậu ta như cười như không nhìn cô chăm chú. Hồi lâu sau, đôi môi mỏng khinh bạc thốt ra từng chữ: “Cô nhóc, ồn ào quá đi! Coi chừng ra đường bị một tên chả ra hồn cưỡng hiếp đấy!”

Đồ thô bỉ!

Kiều Duy Đóa xem thường loại người như cậu ta, nên cao ngạo nâng cằm giật phắt bài tập của mình lại.

Tiểu Béo định xông tới giáo huấn cô, nhưng bị Hình Tuế Kiến dùng tay ngăn lại: “Bỏ đi, chấp nhặt làm gì với thứ con gái này.”

Cô là nữ sinh xuất sắc tôn quý, cậu ta là tên lưu manh có tiếng. Một người là viên ngọc sáng, một kẻ là viên gạch thô. Hai người như hoa và lửa, sinh vật và nguyên tố, cả đời không thể xuất hiện cùng nhau.



Tan học, Kiều Duy Đóa ôm cặp đi ra. Ngoài cửa, quả nhiên bạn trai của cô đã đứng đợi.

Tống Phỉ Nhiên – một bạch mã hoàng tử, đẹp trai lắm tiền, phong thái mê người, tươi cười dịu dàng, con độc nhất của tổng giám đốc công ty bất động sản Nguyên Dã ở Ôn Thành.[2] Khi gặp các bạn, cậu ta luôn lịch sự mỉm cười chào hỏi, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

Chính vì lẽ đó, khi Tống Phỉ Nhiên săn đón Kiều Duy Đóa đã khiến mọi người ghen tức. Đặc biệt, bạch mã hoàng tử như Tống Phỉ Nhiên gian khổ đeo đuổi Kiều Duy Đóa suốt cả năm ròng mà Kiều Duy Đóa còn ỡm ờ, làm các nữ sinh càng thêm uất hận.

Thấy cô, Tống Phỉ Nhiên liền bước lên phía trước, cậu ta hôn nhẹ lên mái tóc trên trán cô. Hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ cô, làm lay động tâm trí cậu ta.

Kiều Duy Đóa đưa cặp sách cho cậu ta, khẽ lùi về phía sau từng bước. Cô luôn ghi nhớ ranh giới rạch ròi giữa nam và nữ. Thế nhưng một Tống Phỉ Nhiên bình thường luôn tôn trọng cô, hôm nay vô cùng kì lạ. Cậu ta đứng trước cổng trường đông người qua lại, cứ ôm chặt lấy cô không buông.

Kiều Duy Đóa bị ôm hơi đau, cô khẽ nhăn hàng chân mày đẹp.

Tống Phỉ Nhiên năm nay học lớp mười hai, rất nhanh sẽ lên đại học. Thế mà bây giờ cậu ta chui vào trường để người ta bàn tán, đây không phải là tác phong của cậu ta.

“Phỉ Nhiên, em có việc muốn nói với anh.”



“Duy Đóa, anh cũng vậy!”

Kiều Duy Đóa lại nhíu mày. Bởi vì cô phát hiện, người ôm xiết lấy cô dường như đang run rẩy.

“Anh nói trước đi.” Cô mỉm cười nói.

Cậu ta đang run rẩy ư? Cô không phải là một thiếu nữ hiểu được giá trị của nụ cười. Nụ cười của cô luôn giữ kẽ, xen lẫn một chút kiêu ngạo, một chút tự phụ và một chút xa cách.

“Duy Đóa, xong đời anh rồi…” Tống Phỉ Nhiên thở hổn hển, hốc mắt đỏ ngầu, “Ba anh đuổi anh ra ngoài.”

Kiều Duy Đóa choáng váng cả người. Làm sao có thể? Tống Phỉ Nhiên luôn là bảo vật nâng niu trong tay của tổng giám đốc công ty bất động sản Nguyên Dã.

“Anh, anh bị ba anh đuổi ra ngoài vì, vì… anh không phải là con ruột của ông ấy!” Tống Phỉ Nhiên vừa nói, vừa rơi những giọt nước mắt yếu đuối. Cậu ta khó khăn kể với cô sự thật: “Mẹ anh vụng trộm với người khác bên ngoài, sống tạm…”

“Ba đuổi mẹ con anh ra ngoài. Ông ấy… ông ấy nói, tài sản của ông ấy sẽ không có phần cho anh.”

Nghe xong lời của bạn trai, đầu óc Kiều Duy Đóa hoàn toàn trống rỗng, mặt mày dần dần biến sắc.

Trước cổng bỗng xuất hiện một thân hình cao lớn, cậu ta vừa ra thì mấy tên côn đồ trung thành và tận tâm bên ngoài sân trường đã lập tức nhào lên chào hỏi, theo gót cậu ta. Thế nhưng Hình Tuế Kiến đột nhiên dừng bước, ánh mắt cậu ta bắn về phía bọn họ.

“Duy Đóa, em, em có thể giúp anh thu xếp một chỗ ở hay giúp anh học tiếp lên đại học được không? Sau khi chúng ta tốt nghiệp sẽ kết hôn ngay! Anh sẽ giúp ba em quản lý công ty thật suôn sẻ, anh nhất định làm cho ba anh biết, thiếu ông ấy, anh vẫn sống tốt!” Đối với tương lai, Tống Phỉ Nhiên không hề bi quan mà ngược lại cõi lòng ngập tràn tin tưởng. Cậu ta phớt lờ ánh mắt thị uy cách đó không xa.

Kiều Duy Đóa sửng sốt hồi lâu, cô đứng ngay đơ nơi ấy, hàng chân mày cau chặt, dường như đang suy nghĩ đến vấn đề trọng đại. Lát sau cô lùi lại một bước, dùng thứ ánh mắt xa cách nhìn cậu ta.

“Không!”

Tống Phỉ Nhiên hoàn toàn ngỡ ngàng. Có phải cô đang từ chối?

Cậu ta bắt đầu nôn nóng: “Duy Đóa, gia đình em nhiều tiền mà, giúp anh học đại học đối với em chỉ là chuyện đơn giản thôi!”

“Vì sao em phải đầu tư một việc phiêu lưu, mà tiền lời lại chẳng thấm tháp gì?” Cô lãnh đạm hỏi quật ngược.

Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên tái nhợt: “Anh… Chúng ta là người yêu của nhau!”

“Với em mà nói, không tiền, không quyền, thì người đàn ông cũng như trái cây thối. Chẳng những không thể ăn mà ăn vào còn bị tiêu chảy.” Kiều Duy Đóa lạnh lùng nói tiếp: “Vì vậy, tại sao em phải ăn một trái táo hư?”

“Kiều Duy Đóa, em, em có ý gì?” Tống Phỉ Nhiên mất hẳn dáng vẻ dịu dàng thường lệ, mặt mày tái xanh run giọng hỏi.

“Ý của em là, Tống Phỉ Nhiên, chúng ta chia tay thôi, anh không thích hợp với em.” Cô nói thật rõ ràng: “Kiều Duy Đóa em không thể lãng phí thời gian và năm tháng. Em chỉ tìm người có đủ tiền tài, kẻ ấy mới xứng làm bạn với em!”

Đám bạn học bâu lại mỗi lúc càng đông, ai cũng trong lứa tuổi mộng mơ, vì vậy đều líu lưỡi với sự vô tình của Kiều Duy Đóa.

Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên xám nghét.

“Con nhỏ này thực khiến người ta buồn nôn.” Tên Tiểu Béo khinh thường thốt.

“Đâu có, tôi cảm thấy cô nhóc thật đáng yêu!” Hình Tuế Kiến như cười như không nói.

Sắc mặt tên Tiểu Béo khẽ thay đổi: “Đại ca, anh… Đừng nói anh có tình ý với con nhỏ Kiều Duy Đóa nhé? Anh… anh đừng quên anh có bạn gái rồi. Ôn Ngọc đối với anh rất nồng thắm đấy!”

Mấy tên côn đồ bên cạnh bật cười. Trong đám có một tên biệt danh là Que Củi cười cười, hỏi: “Tiểu Béo, đại ca nói Ôn Ngọc là bạn gái của anh ấy bao giờ? Chắc mày hi vọng đại ca làm anh rể của mày há?”

“Chị gái tao có chỗ nào không tốt? Chị ấy dịu dàng hiền lành, rất thích hợp với đại ca!” Tiểu Béo bất mãn.

“Không phải là không tốt, mà là đại ca tuổi trẻ thích chinh phục bông hoa kiêu ngạo như Kiều Duy Đóa.” Khúc Củi đáp.

Bên kia đám học sinh vẫn ồn ào một vùng, Kiều Duy Đóa lạnh lùng xoay người. Còn Tống Phỉ Nhiên đáng thương vẫn đứng chết trân tại chỗ.

“Đi thôi.” Hình Tuế Kiến chẳng thèm ừ hử, cậu ta huýt sáo, nhún nhún đôi vai và khoác ba lô lên lưng xoải bước rời đi.

Cô đã từng là một thiếu nữ kiêu hãnh như hoa.

Cậu đã từng là một thiếu niên lang bang, thô bạo mãnh liệt như lửa.

[1]Nguyên tác: Duy ngã độc tôn.

[2]Ôn Thành tức thành phố Ôn Châu thuộc tỉnh Chiết Giang TQ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Ngang Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook