Chương 142
Giới Mạt Lục
19/01/2023
Sầm Hoan mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng mí mắt lại nặng trĩu không thể mở ra.
Cảm thấy góc giường bên cạnh bị lún xuống, có người đè lên người cô: "Đã gần bảy giờ rồi, hôm nay em không phải đi làm sao? Không dậy sẽ muộn mất."
Đi làm?
Sầm Hoan giật nảy mình, đầu óc hỗn loạn bỗng dưng bừng tỉnh. Cô mở mắt, đẩy người đàn ông ra khỏi người mình rồi vội vàng chui ra khỏi chăn, sau đó lập tức hét lên chui vào lại, trừng mắt với người đàn ông đang cười thật tươi, mặt đỏ bừng như lửa đốt.
“Lấy cho em bộ quần áo.” Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực, tức giận sai khiến anh.
Hoắc Đình Đông biết cô sắp đi làm muộn, tuy rằng anh rất muốn nhào vào giày vò cô, nhưng nếu thật sự chọc giận cô, dỗ dành cô cũng không dễ dàng.
Anh đứng dậy đi đến tủ quần áo chọn cho cô một bộ quần áo, Sầm Hoan giấu nửa người trong chăn, chịu đựng ánh mắt nóng như thiêu đốt, mặc từng món quần áo vào, cuối cùng vén chăn trùm lên đầu Hoắc Đình Đông, sau đó xông lên đấm đá một hồi, để trả thù anh đêm qua đã ức hiếp mình như vậy.
Không biết có phải cô đánh quá mạnh hay không, nhưng Hoắc Đình Đông cũng không giãy giụa, cô buông ra một lúc rồi anh vẫn giữ nguyên tư thế bị cô đè xuống.
Sầm Hoan có chút luống cuống, nhưng cô cũng không dùng sức mà.
“Cậu nhỏ?” Cô tung chăn ra, chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười.
“Anh đùa em à?” Sầm Hoan nhận ra mình bị lừa, vừa muốn đắp chăn lại, Hoắc Đình Đông đột nhiên chống trả, lật người nằm trên người cô, khàn giọng nói: “Là rất muốn đùa em, nếu em còn nháo loạn nữa."
Nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, Sầm Hoan ngoan ngoãn ngồi im bất động.
Hoắc Vũ Đông nhìn dấu hôn mờ nhạt như ẩn như hiện trên cổ cô, hài lòng cúi đầu hôn cô bằng một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn đến mức suýt ngạt thở, sau đó mới thỏa mãn buông cô ra.
Đầu óc choáng váng, Sầm Hoan đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt chải tóc, khi cô đi ra thì Hoắc Đình Đông đã không còn ở trong phòng.
Cô cầm lấy túi xách và điện thoại, nhớ tới tiếng chuông điện thoại vừa rồi, cô bấm vào màn hình điện thoại di động, dãy số trên màn hình hiện thị cuộc gọi nhỡ là của mẹ cô.
Cô vừa gọi điện lại vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
"Mẹ, sao mẹ gọi sớm như vậy? Con đang chuẩn bị đi làm nên không nghe thấy."
"Hôm qua con bé xuất viện con cũng không gọi điện thoại cho mẹ, mẹ và bố con đợi đến rất muộn, sáng nay không nhịn được mới gọi điện thoại qua."
"À, con bé đang hồi phục rất tốt, hiện tại đã có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc thân thể, mẹ đừng lo lắng."
"Vậy con bé đã tỉnh chưa? Mẹ nhớ con bé, con bảo nó nghe điện thoại đi, mẹ nói chuyện với con bé."
Sầm Hoan vừa lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Trần đang cho con gái ăn sáng, nghe vậy cô bước tới đưa điện thoại cho con gái: "Bà ngoại nói nhớ con, con nói chuyện với bà ngoại đi."
Cô bé vừa nghe điện thoại đã ngọt ngào nói "Bà ngoại cháu nhớ bà muốn chết", khiến Hoắc Tĩnh Văn ở đầu dây bên kia vui vẻ không thôi.
"Bà chủ, cô chủ rất thông minh. Tôi dạy cô bé toán học, cô bé vừa học đã biết, trí nhớ vô cùng tốt, chắc là di truyền nhỉ?"
Bà chủ?
Sầm Hoan hơi sửng sốt, nhận ra Tiểu Trần đã coi mình và cậu nhỏ như vợ chồng.
Cô khẽ cắn môi, không biết nên giải thích hay để cô ấy tiếp tục hiểu lầm.
"Đến đây ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em đến bệnh viện."
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô, khoác vai cô đi về phía bàn ăn.
Bữa sáng rất phong phú, kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Sầm Hoan không ăn thịt, ngay cả chân giò hun khói cũng không ăn, còn Hoắc Đình Đông lại quên bảo Tiểu Trần chuẩn bị cho anh một tách cà phê cho bữa sáng, kết quả là mỗi người một ly sữa nóng.
Thấy anh nhíu mày nhìn chằm chằm ly sữa, Sầm Hoan vẻ mặt chán ghét bữa sữa đưa tới bên miệng anh: "Đừng kén chọn, buổi sáng uống sữa có thể bổ sung thể lực."
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô một cái, nhận lấy, thản nhiên nói: "Anh không bổ sung thể lực em đã không chịu nổi rồi, bổ sung nữa thì thật sự em đừng mong xuống giường được."
Không thể tin được anh lại nói lộ liễu như vậy trước mặt Tiểu Trần, Sầm Hoan đỏ mặt, may mà Tiểu Trần đã vào bếp nên có lẽ không nghe thấy anh nói.
“Anh, anh có thể chú ý một chút được không?” Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận cắt thức ăn trong đĩa, gắp từng miếng chân giò hun khói ra.
“Sao ngay cả chân giò hun khói cũng không ăn?” Hoắc Đình Đông nhíu mày: “Trên người không có được một chút thịt nữa.”
Sầm Hoan trừng mắt nhìn anh: "Không có thịt anh còn làm được đến mức dễ chịu như vậy?"
Hoắc Đình Đông vừa uống một ngụm sữa lớn, nghe vậy thì phun hết ra, lần này Sầm Hoan không thể may mắn thoát khỏi nên bị phun đầy mặt.
"Ông cậu, ông đang lãng phí thức ăn đó, sữa không phải để phun." Cô bé nghe điện thoại xong thì chạy tới, bịch một cái ngồi trên đùi Hoắc Đình Đông.
Sầm Hoan sững người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nhịn cười, nghĩ thầm chắc là anh đang trả thù lần đó cô làm văng cà phê lên khắp mặt anh chứ gì?
Hoắc Đình Đông xoa xoa mũi, ho khan một tiếng, đặt cô bé xuống: "Anh đi lấy xe ra, em thay quần áo rửa mặt xong thì xuống xe."
Sầm Hoan nhìn anh gần như nhanh chóng chạy trốn về phía cửa, nhịn không được giật giật khóe miệng, trở về phòng thay quần áo.
...
"Buổi chiều tan làm anh tới đón em, sau đó về nhà đón con bé, chúng ta ăn tối ở bên ngoài để chúc mừng."
“Chúc mừng?” Sầm Hoan hoang mang nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Chúc mừng cái gì?”
"Mừng chúng ta được ở bên nhau, mừng ngôi nhà mới của chúng ta."
Sầm Hoan nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Cậu nhỏ, anh như vậy, có phải sẽ chịu áp lực rất lớn không?” Không để ý đến ràng buộc huyết thống và ánh mặt của người đời, cứ như vậy ở bên cô, thật ra gánh nặng tư tưởng anh phải gánh chịu cũng không kém cô nhỉ?
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh đã nói em chỉ cần chăm sóc bản thân mình và con bé là được, còn lại cứ giao cho anh."
Sầm Hoan gật đầu.
Xe dừng trước khu nhà điều trị nội trú, Sầm Hoan xuống xe, sợ đồng nghiệp trong bệnh viện nhìn thấy sẽ bàn tán, chột dạ đến mức không dám quay lại nhìn người đàn ông trong xe vẫn luôn nhìn theo cô, bước thẳng vào sảnh lớn.
Hoắc Đình Đông quay xe, đang định đến công ty thì di động vang lên.
Anh nhận điện thoại, nhíu mày nhìn vào màn hình.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
“Đình Đông, bố con nói thấy tức ngực, con mau trở về xem thử đi.” Giọng nói của Liễu Như Lam vô cùng lo lắng.
"Nếu thấy tức ngực, vậy sao không đưa ông ấy đến thẳng bệnh viện kiểm tra? Vừa hay con ở bệnh viện, mẹ bảo quản gia Đoàn đưa bố tới đây đi."
"Nhưng không biết vì sao lần này bố con không chịu đến bệnh viện, con mau về khuyên nhủ ông ấy đi, nếu để muộn thì..." Liễu Như Lam không nói thêm nữa.
Hoắc Đình Đông cúp điện thoại, quay đầu xe đi về hướng nhà tổ.
Hơn nửa giờ sau, anh xuất hiện trong phòng khách của nhà tổ, nhìn thấy bố đang nhàn nhã uống trà, lập tức anh đã biết mình bị mẹ lừa rồi.
Ngồi bên cạnh Liễu Như Lam là Hướng Đóa Di vẫn luôn ở lại nhà họ Hoắc không chịu rời đi, thấy anh lập tức chào đón.
"Đình Đông, anh đừng trách bác trai bác gái. Là anh vẫn luôn không chịu nhận điện thoại của em, lại không trở về nhà, cho nên họ mới dùng cách này lừa anh về."
Hoắc Đình Đông hất bàn tay đang quấn lấy của cô ta ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ chán ghét.
"Sao cô vẫn còn ở đây?"
Cảm thấy góc giường bên cạnh bị lún xuống, có người đè lên người cô: "Đã gần bảy giờ rồi, hôm nay em không phải đi làm sao? Không dậy sẽ muộn mất."
Đi làm?
Sầm Hoan giật nảy mình, đầu óc hỗn loạn bỗng dưng bừng tỉnh. Cô mở mắt, đẩy người đàn ông ra khỏi người mình rồi vội vàng chui ra khỏi chăn, sau đó lập tức hét lên chui vào lại, trừng mắt với người đàn ông đang cười thật tươi, mặt đỏ bừng như lửa đốt.
“Lấy cho em bộ quần áo.” Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực, tức giận sai khiến anh.
Hoắc Đình Đông biết cô sắp đi làm muộn, tuy rằng anh rất muốn nhào vào giày vò cô, nhưng nếu thật sự chọc giận cô, dỗ dành cô cũng không dễ dàng.
Anh đứng dậy đi đến tủ quần áo chọn cho cô một bộ quần áo, Sầm Hoan giấu nửa người trong chăn, chịu đựng ánh mắt nóng như thiêu đốt, mặc từng món quần áo vào, cuối cùng vén chăn trùm lên đầu Hoắc Đình Đông, sau đó xông lên đấm đá một hồi, để trả thù anh đêm qua đã ức hiếp mình như vậy.
Không biết có phải cô đánh quá mạnh hay không, nhưng Hoắc Đình Đông cũng không giãy giụa, cô buông ra một lúc rồi anh vẫn giữ nguyên tư thế bị cô đè xuống.
Sầm Hoan có chút luống cuống, nhưng cô cũng không dùng sức mà.
“Cậu nhỏ?” Cô tung chăn ra, chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười.
“Anh đùa em à?” Sầm Hoan nhận ra mình bị lừa, vừa muốn đắp chăn lại, Hoắc Đình Đông đột nhiên chống trả, lật người nằm trên người cô, khàn giọng nói: “Là rất muốn đùa em, nếu em còn nháo loạn nữa."
Nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, Sầm Hoan ngoan ngoãn ngồi im bất động.
Hoắc Vũ Đông nhìn dấu hôn mờ nhạt như ẩn như hiện trên cổ cô, hài lòng cúi đầu hôn cô bằng một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn đến mức suýt ngạt thở, sau đó mới thỏa mãn buông cô ra.
Đầu óc choáng váng, Sầm Hoan đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt chải tóc, khi cô đi ra thì Hoắc Đình Đông đã không còn ở trong phòng.
Cô cầm lấy túi xách và điện thoại, nhớ tới tiếng chuông điện thoại vừa rồi, cô bấm vào màn hình điện thoại di động, dãy số trên màn hình hiện thị cuộc gọi nhỡ là của mẹ cô.
Cô vừa gọi điện lại vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
"Mẹ, sao mẹ gọi sớm như vậy? Con đang chuẩn bị đi làm nên không nghe thấy."
"Hôm qua con bé xuất viện con cũng không gọi điện thoại cho mẹ, mẹ và bố con đợi đến rất muộn, sáng nay không nhịn được mới gọi điện thoại qua."
"À, con bé đang hồi phục rất tốt, hiện tại đã có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc thân thể, mẹ đừng lo lắng."
"Vậy con bé đã tỉnh chưa? Mẹ nhớ con bé, con bảo nó nghe điện thoại đi, mẹ nói chuyện với con bé."
Sầm Hoan vừa lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Trần đang cho con gái ăn sáng, nghe vậy cô bước tới đưa điện thoại cho con gái: "Bà ngoại nói nhớ con, con nói chuyện với bà ngoại đi."
Cô bé vừa nghe điện thoại đã ngọt ngào nói "Bà ngoại cháu nhớ bà muốn chết", khiến Hoắc Tĩnh Văn ở đầu dây bên kia vui vẻ không thôi.
"Bà chủ, cô chủ rất thông minh. Tôi dạy cô bé toán học, cô bé vừa học đã biết, trí nhớ vô cùng tốt, chắc là di truyền nhỉ?"
Bà chủ?
Sầm Hoan hơi sửng sốt, nhận ra Tiểu Trần đã coi mình và cậu nhỏ như vợ chồng.
Cô khẽ cắn môi, không biết nên giải thích hay để cô ấy tiếp tục hiểu lầm.
"Đến đây ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em đến bệnh viện."
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô, khoác vai cô đi về phía bàn ăn.
Bữa sáng rất phong phú, kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Sầm Hoan không ăn thịt, ngay cả chân giò hun khói cũng không ăn, còn Hoắc Đình Đông lại quên bảo Tiểu Trần chuẩn bị cho anh một tách cà phê cho bữa sáng, kết quả là mỗi người một ly sữa nóng.
Thấy anh nhíu mày nhìn chằm chằm ly sữa, Sầm Hoan vẻ mặt chán ghét bữa sữa đưa tới bên miệng anh: "Đừng kén chọn, buổi sáng uống sữa có thể bổ sung thể lực."
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô một cái, nhận lấy, thản nhiên nói: "Anh không bổ sung thể lực em đã không chịu nổi rồi, bổ sung nữa thì thật sự em đừng mong xuống giường được."
Không thể tin được anh lại nói lộ liễu như vậy trước mặt Tiểu Trần, Sầm Hoan đỏ mặt, may mà Tiểu Trần đã vào bếp nên có lẽ không nghe thấy anh nói.
“Anh, anh có thể chú ý một chút được không?” Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận cắt thức ăn trong đĩa, gắp từng miếng chân giò hun khói ra.
“Sao ngay cả chân giò hun khói cũng không ăn?” Hoắc Đình Đông nhíu mày: “Trên người không có được một chút thịt nữa.”
Sầm Hoan trừng mắt nhìn anh: "Không có thịt anh còn làm được đến mức dễ chịu như vậy?"
Hoắc Đình Đông vừa uống một ngụm sữa lớn, nghe vậy thì phun hết ra, lần này Sầm Hoan không thể may mắn thoát khỏi nên bị phun đầy mặt.
"Ông cậu, ông đang lãng phí thức ăn đó, sữa không phải để phun." Cô bé nghe điện thoại xong thì chạy tới, bịch một cái ngồi trên đùi Hoắc Đình Đông.
Sầm Hoan sững người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nhịn cười, nghĩ thầm chắc là anh đang trả thù lần đó cô làm văng cà phê lên khắp mặt anh chứ gì?
Hoắc Đình Đông xoa xoa mũi, ho khan một tiếng, đặt cô bé xuống: "Anh đi lấy xe ra, em thay quần áo rửa mặt xong thì xuống xe."
Sầm Hoan nhìn anh gần như nhanh chóng chạy trốn về phía cửa, nhịn không được giật giật khóe miệng, trở về phòng thay quần áo.
...
"Buổi chiều tan làm anh tới đón em, sau đó về nhà đón con bé, chúng ta ăn tối ở bên ngoài để chúc mừng."
“Chúc mừng?” Sầm Hoan hoang mang nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Chúc mừng cái gì?”
"Mừng chúng ta được ở bên nhau, mừng ngôi nhà mới của chúng ta."
Sầm Hoan nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Cậu nhỏ, anh như vậy, có phải sẽ chịu áp lực rất lớn không?” Không để ý đến ràng buộc huyết thống và ánh mặt của người đời, cứ như vậy ở bên cô, thật ra gánh nặng tư tưởng anh phải gánh chịu cũng không kém cô nhỉ?
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh đã nói em chỉ cần chăm sóc bản thân mình và con bé là được, còn lại cứ giao cho anh."
Sầm Hoan gật đầu.
Xe dừng trước khu nhà điều trị nội trú, Sầm Hoan xuống xe, sợ đồng nghiệp trong bệnh viện nhìn thấy sẽ bàn tán, chột dạ đến mức không dám quay lại nhìn người đàn ông trong xe vẫn luôn nhìn theo cô, bước thẳng vào sảnh lớn.
Hoắc Đình Đông quay xe, đang định đến công ty thì di động vang lên.
Anh nhận điện thoại, nhíu mày nhìn vào màn hình.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
“Đình Đông, bố con nói thấy tức ngực, con mau trở về xem thử đi.” Giọng nói của Liễu Như Lam vô cùng lo lắng.
"Nếu thấy tức ngực, vậy sao không đưa ông ấy đến thẳng bệnh viện kiểm tra? Vừa hay con ở bệnh viện, mẹ bảo quản gia Đoàn đưa bố tới đây đi."
"Nhưng không biết vì sao lần này bố con không chịu đến bệnh viện, con mau về khuyên nhủ ông ấy đi, nếu để muộn thì..." Liễu Như Lam không nói thêm nữa.
Hoắc Đình Đông cúp điện thoại, quay đầu xe đi về hướng nhà tổ.
Hơn nửa giờ sau, anh xuất hiện trong phòng khách của nhà tổ, nhìn thấy bố đang nhàn nhã uống trà, lập tức anh đã biết mình bị mẹ lừa rồi.
Ngồi bên cạnh Liễu Như Lam là Hướng Đóa Di vẫn luôn ở lại nhà họ Hoắc không chịu rời đi, thấy anh lập tức chào đón.
"Đình Đông, anh đừng trách bác trai bác gái. Là anh vẫn luôn không chịu nhận điện thoại của em, lại không trở về nhà, cho nên họ mới dùng cách này lừa anh về."
Hoắc Đình Đông hất bàn tay đang quấn lấy của cô ta ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ chán ghét.
"Sao cô vẫn còn ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.