Chương 155
Giới Mạt Lục
01/02/2023
Hoắc Hiền ủ rũ ngồi trong phòng khách, tiếng chuông ngoài cửa vang lên khiến ánh mắt ông ấy hơi động đậy, ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ông chủ, bà chủ với mọi người quay về rồi.”
Thím Phúc bước vào bẩm báo, Hoắc Hiền gật đầu, chuyển động xe lăn đang muốn trở về thư phòng, bỗng nghe tiếng giày cao gót chạm đất càng ngày càng gần.
Sầm Hoan ôm con gái đi theo sau Liễu Như Lam, bởi vì sắp gặp được ông ngoại, cũng không biết ông ấy sẽ tức giận như thế nào cho nên trong lòng rất thấp thỏm.
Con bé xoay tới xoay lui trong lòng cô, tò mò đánh giá nhà họ Hoắc xa hoa tráng lệ giống như một tòa lâu đài.
“Thím Phúc, đi giúp mang hành lý của cô chủ và cô chủ nhỏ lên lầu.”
Liễu Như Lam vừa bước vào đại sảnh đã căn dặn, sau đó đi vào trong phòng khách vọng nhìn về phía chồng mình bên đây.
Hoắc Hiền nhìn xuyên qua Liễu Như Lam, vọng về phía Sầm Hoan ở phía sau bà ấy, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ông ngoại.”
Sầm Hoan đi tới khẽ gọi ông ấy, từ trong lỗ mũi của Hoắc Hiền phát ra một tiếng hừ lạnh. Sầm Hoan hơi ngập ngừng, nói với con gái đang ôm trong lòng, nói: “Tranh Tranh, đây là ông cố ngoại.”
Tranh Tranh hô lên một tiếng bằng chất giọng trẻ con, sau đó tiếp tục nghịch lông nhím trên áo khoác của mẹ.
Hoắc Hiền nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của con bé, có lẽ sợ dáng vẻ nhăn nhó của bản thân dọa con bé nên khẽ ho một tiếng, sắc mặt dịu đi một chút.
Liễu Như Lam nhìn hai người một cái, ôm lấy Tranh Tranh trong lòng Sầm Hoan, nói: “Ngoan nào, bà dẫn con đi ăn đồ ngon nhé.”
Bà ấy vừa đi, phòng khách lập tức chỉ còn lại hai người Sầm Hoan và Hoắc Hiền.
Sầm Hoan nhìn sắc mặt khó coi của ông ngoại, nghĩ đến lời Liễu Như Lam nói ông ngoại rất thất vọng với bản thân, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Ông ngoại, cháu xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Hoắc Hiền lại hừ lạnh một cái, nói: “Nếu cháu biết có lỗi, đứa bé đã lớn như vậy rồi thì sẽ không tiếp tục giấu giếm.”
Sầm Hoan biết trong lòng ông ấy tức giận, cũng không đáp lại, yên lặng để ông ấy trút giận.
“Cháu đang oán trách trước kia ông không đối xử tốt với cháu, thế nên cho rằng không cần phải nói với ông?”
“Cháu không có, cháu chỉ là sợ ông tức giận, không biết nên nói như thế nào.”
“Vậy mẹ cháu đã biết chưa?”
Sầm Hoan gật đầu, nói: “Vài ngày trước cháu mới nói với bà ấy, bà ấy vẫn luôn bảo cháu tìm lúc nào đó nói với ông.”
“Nhưng nếu không phải con gái của Hướng Vanh nói ra, cháu căn bản sẽ không định nói cho ông biết có phải không?”
Sầm Hoan lắc đầu, không biết giải thích như thế nào.
“Hoan Hoan, cháu nói thật cho ông biết, có phải ở nước ngoài bị người ta bắt nạt không? Nếu như phải, chỉ cần cháu còn nhớ dáng vẻ của tên khốn kiếp đó, cho dù là chân trời góc biển nhà họ Hoắc chúng ta chắc chắn sẽ tìm được thằng đó. Trừ phi thằng đó chết rồi, nếu không một khi tìm được, nhất định phải giết chết nó!”
Sầm Hoan hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Ông ngoại, chuyện này đều đã qua rồi, cháu không muốn nhắc đến nữa.”
Hoắc Hiền nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài, xua xua tay: “Bỏ đi, những chuyện trước kia thì để nó qua đi, sau này hai mẹ con cháu cứ ở lại đây, ông sẽ không để con cháu nhà họ Hoắc chúng ta phải chịu ủy khuất. Chuyện chung thân đại sự của cháu, ông sẽ chọn cho cháu một ứng cử viên tài giỏi để làm chồng.”
Sầm Hoan không ngờ tới ông ngoại lại dễ dàng như vậy tha thứ cho chính mình, đang cảm thấy kinh ngạc, Liễu Như Lam ôm Tranh Tranh trong lòng đi tới, nói: “Ông à, đi ăn cơm thôi, nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi.”
Kế tiếp, bầu không khí của bữa ăn cũng xem như hòa thuận, ít nhất sau khi thuyết phục Sầm Hoan quay về nhà họ Hoắc Liễu Như Lam không còn lãnh đạm như trước, ngược lại rất quan tâm đến Tranh Tranh, không chỉ đặc biệt dặn nhà bếp nấu đồ con bé thích, còn để con bé ngồi bên cạnh bà ấy, thỉnh thoảng còn lau khóe miệng bị bẩn của con bé, và đưa đồ uống cho con bé.
Bà ấy thay đổi như vậy, trong lòng Sầm Hoan đương nhiên là hiểu rõ, chẳng qua là muốn khiến cô áy náy để sau này không chủ động tìm cậu nhỏ nữa, thậm chí không đáp lại tình cảm của cậu ấy.
Ăn cơm xong, Liễu Như lam và Hoắc Hiền dẫn Tranh Tranh đi dạo ở sân sau, Sầm Hoan lên lầu sắp xếp đồ đạc.
Vẫn là căn phòng trước kia cô tới nhà họ Hoắc có cửa kính chạm đến sàn, ban công rộng rãi, khi gió thổi qua còn có thể ngửi được đượm hương hoa bay trong không khí.
Đợi sau khi sắp xếp mọi thứ xong, cô nằm ngửa trên chiếc giường lớn, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Nếu như cậu nhỏ biết cô và con gái chuyển đến sống ở nơi này không biết sẽ có phản ứng gì?
Cô khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón giữa, nhớ lại ngày ấy cô đã hứa sẽ ở bên anh, nhưng bây giờ lại phải thất hứa một lần nữa, chắc hẳn anh sẽ rất thất vọng với chính mình nhỉ?
Cô nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập dày vò giữa lương tâm và sự phản bội trong tình yêu mà cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cô muốn khiến tất cả mọi người đều hài lòng, nhưng điều này sao có thể? Hai chuyện này vốn dĩ là hai chuyện đối lập nhau, cô chỉ có thể tử bỏ một bên mới có thể khiến bên còn lại hài lòng.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô lập tức mở mắt ra, ngồi dậy đi ra điều chỉnh lại hô hấp rồi mới ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Liễu Như Lam.
“Bà đã sắp xếp cho Tranh Tranh một phòng ngủ nhỏ trong phòng ngủ của chúng ta, buổi tối cứ để con bé ngủ ở đó, để tránh sáng sớm cháu đi làm, con bé còn chưa dậy lại không có ai chăm sóc.”
Sầm Hoan sững sờ nhìn bà ấy.
Cô biết Liễu Như Làm làm như vậy hoàn toàn không phải sợ Tranh Tranh không có ai chăm sóc, mà là để Tranh Tranh ở bên cạnh bà ấy mới yên tâm.
“Còn mấy ngày nữa Đình Đông mới quay về?”
“Hai ba ngày nữa.”
Liễu Như Lam nhìn cô: “Hoan Hoan, bà hy vọng cháu sau này đừng chủ động gọi điện thoại cho Đình Đông, có được không?”
Sầm Hoan cười khổ, nói: “Dạ được.”
“Cứ như vậy đi, ngày mai cháu còn phải đi làm, tắm rửa sớm rồi đi ngủ đi. Chuyện đứa bé thì cháu không cần lo lắng, bà sẽ chăm sóc tốt con bé.”
Liễu Như Lam nói xong quay người rời đi.
Sầm Hoan đóng cửa lại, tựa trán lên tấm ván cửa, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tắm xong nằm trên giường, thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Liễu Như Lam không để cô gọi điện thoại cho cậu nhỏ, nhưng cô lại hy vọng anh sẽ gọi cho cô, cho dù chỉ là nghe thấy giọng nói của anh cũng được.
Chuyện xảy ra trong hai ngày này đã khiến cô có chút hao tâm tổn sức, vừa nhắm mắt đã hy vọng bản thân sẽ ngủ mãi mãi, không cần phải tỉnh lại đối diện với những rắc rối đau khổ ấm ức này.
Thẳng tới khi trời sáng điện thoại cũng chưa từng đổ chuông, Sầm Hoan sau khi về nước sống chung với Hoắc Đình Đông, vốn đã quen ngủ nướng trên giường lại không ngờ chưa tới sáu giờ đã tự động thức dậy.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn xám xịt, cô cố nén sự thất vọng trong lòng, máy móc đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tới sáu giờ ba mươi chậm rãi cầm túi xách xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh, cô nghĩ bình thường con gái cũng thức dậy vào thời điểm này, nghĩ muốn gặp con bé, nhưng đến bảy giờ vẫn không thấy con gái đi ra.
“Cô chủ, mời dùng cơm trước, bà chủ đã căn dặn sau này mỗi ngày cô đi làm đều do quản gia Đoàn đưa đón.”
Sầm Hoan nhìn thím Phúc, gật đầu.
Ăn sáng xong vẫn không thấy con gái thức dậy, Sầm Hoan có chút thất vọng ra khỏi nhà đi làm.
Đoàn Hoành đã sớm lái xe đợi ở ngoài cửa, cô không nói một lời lên xe, ánh mắt vẫn luôn sững sờ nhìn lòng bàn tay hỗn loạn của mình.
Nghe người xưa từng nói, chỉ tay càng lộn xộn, đường công danh càng lận đận, nhân duyên càng trắc trở, không biết cô có nằm trong loại người này không?
Đoàn Hoành nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt không vui của cô, thở dài, khuyên: “Cô chủ, chuyện không vui của trước kia hãy quên hết đi, cô bây giờ có một cô con gái đáng yêu như vậy, mấy người lão gia cũng yêu thích cô chủ nhỏ như vậy, nghĩ tới thật ra cũng rất hạnh phúc mà.”
Hạnh phúc sao?
“Ông chủ, bà chủ với mọi người quay về rồi.”
Thím Phúc bước vào bẩm báo, Hoắc Hiền gật đầu, chuyển động xe lăn đang muốn trở về thư phòng, bỗng nghe tiếng giày cao gót chạm đất càng ngày càng gần.
Sầm Hoan ôm con gái đi theo sau Liễu Như Lam, bởi vì sắp gặp được ông ngoại, cũng không biết ông ấy sẽ tức giận như thế nào cho nên trong lòng rất thấp thỏm.
Con bé xoay tới xoay lui trong lòng cô, tò mò đánh giá nhà họ Hoắc xa hoa tráng lệ giống như một tòa lâu đài.
“Thím Phúc, đi giúp mang hành lý của cô chủ và cô chủ nhỏ lên lầu.”
Liễu Như Lam vừa bước vào đại sảnh đã căn dặn, sau đó đi vào trong phòng khách vọng nhìn về phía chồng mình bên đây.
Hoắc Hiền nhìn xuyên qua Liễu Như Lam, vọng về phía Sầm Hoan ở phía sau bà ấy, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ông ngoại.”
Sầm Hoan đi tới khẽ gọi ông ấy, từ trong lỗ mũi của Hoắc Hiền phát ra một tiếng hừ lạnh. Sầm Hoan hơi ngập ngừng, nói với con gái đang ôm trong lòng, nói: “Tranh Tranh, đây là ông cố ngoại.”
Tranh Tranh hô lên một tiếng bằng chất giọng trẻ con, sau đó tiếp tục nghịch lông nhím trên áo khoác của mẹ.
Hoắc Hiền nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của con bé, có lẽ sợ dáng vẻ nhăn nhó của bản thân dọa con bé nên khẽ ho một tiếng, sắc mặt dịu đi một chút.
Liễu Như Lam nhìn hai người một cái, ôm lấy Tranh Tranh trong lòng Sầm Hoan, nói: “Ngoan nào, bà dẫn con đi ăn đồ ngon nhé.”
Bà ấy vừa đi, phòng khách lập tức chỉ còn lại hai người Sầm Hoan và Hoắc Hiền.
Sầm Hoan nhìn sắc mặt khó coi của ông ngoại, nghĩ đến lời Liễu Như Lam nói ông ngoại rất thất vọng với bản thân, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Ông ngoại, cháu xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Hoắc Hiền lại hừ lạnh một cái, nói: “Nếu cháu biết có lỗi, đứa bé đã lớn như vậy rồi thì sẽ không tiếp tục giấu giếm.”
Sầm Hoan biết trong lòng ông ấy tức giận, cũng không đáp lại, yên lặng để ông ấy trút giận.
“Cháu đang oán trách trước kia ông không đối xử tốt với cháu, thế nên cho rằng không cần phải nói với ông?”
“Cháu không có, cháu chỉ là sợ ông tức giận, không biết nên nói như thế nào.”
“Vậy mẹ cháu đã biết chưa?”
Sầm Hoan gật đầu, nói: “Vài ngày trước cháu mới nói với bà ấy, bà ấy vẫn luôn bảo cháu tìm lúc nào đó nói với ông.”
“Nhưng nếu không phải con gái của Hướng Vanh nói ra, cháu căn bản sẽ không định nói cho ông biết có phải không?”
Sầm Hoan lắc đầu, không biết giải thích như thế nào.
“Hoan Hoan, cháu nói thật cho ông biết, có phải ở nước ngoài bị người ta bắt nạt không? Nếu như phải, chỉ cần cháu còn nhớ dáng vẻ của tên khốn kiếp đó, cho dù là chân trời góc biển nhà họ Hoắc chúng ta chắc chắn sẽ tìm được thằng đó. Trừ phi thằng đó chết rồi, nếu không một khi tìm được, nhất định phải giết chết nó!”
Sầm Hoan hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Ông ngoại, chuyện này đều đã qua rồi, cháu không muốn nhắc đến nữa.”
Hoắc Hiền nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài, xua xua tay: “Bỏ đi, những chuyện trước kia thì để nó qua đi, sau này hai mẹ con cháu cứ ở lại đây, ông sẽ không để con cháu nhà họ Hoắc chúng ta phải chịu ủy khuất. Chuyện chung thân đại sự của cháu, ông sẽ chọn cho cháu một ứng cử viên tài giỏi để làm chồng.”
Sầm Hoan không ngờ tới ông ngoại lại dễ dàng như vậy tha thứ cho chính mình, đang cảm thấy kinh ngạc, Liễu Như Lam ôm Tranh Tranh trong lòng đi tới, nói: “Ông à, đi ăn cơm thôi, nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi.”
Kế tiếp, bầu không khí của bữa ăn cũng xem như hòa thuận, ít nhất sau khi thuyết phục Sầm Hoan quay về nhà họ Hoắc Liễu Như Lam không còn lãnh đạm như trước, ngược lại rất quan tâm đến Tranh Tranh, không chỉ đặc biệt dặn nhà bếp nấu đồ con bé thích, còn để con bé ngồi bên cạnh bà ấy, thỉnh thoảng còn lau khóe miệng bị bẩn của con bé, và đưa đồ uống cho con bé.
Bà ấy thay đổi như vậy, trong lòng Sầm Hoan đương nhiên là hiểu rõ, chẳng qua là muốn khiến cô áy náy để sau này không chủ động tìm cậu nhỏ nữa, thậm chí không đáp lại tình cảm của cậu ấy.
Ăn cơm xong, Liễu Như lam và Hoắc Hiền dẫn Tranh Tranh đi dạo ở sân sau, Sầm Hoan lên lầu sắp xếp đồ đạc.
Vẫn là căn phòng trước kia cô tới nhà họ Hoắc có cửa kính chạm đến sàn, ban công rộng rãi, khi gió thổi qua còn có thể ngửi được đượm hương hoa bay trong không khí.
Đợi sau khi sắp xếp mọi thứ xong, cô nằm ngửa trên chiếc giường lớn, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Nếu như cậu nhỏ biết cô và con gái chuyển đến sống ở nơi này không biết sẽ có phản ứng gì?
Cô khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón giữa, nhớ lại ngày ấy cô đã hứa sẽ ở bên anh, nhưng bây giờ lại phải thất hứa một lần nữa, chắc hẳn anh sẽ rất thất vọng với chính mình nhỉ?
Cô nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập dày vò giữa lương tâm và sự phản bội trong tình yêu mà cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cô muốn khiến tất cả mọi người đều hài lòng, nhưng điều này sao có thể? Hai chuyện này vốn dĩ là hai chuyện đối lập nhau, cô chỉ có thể tử bỏ một bên mới có thể khiến bên còn lại hài lòng.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô lập tức mở mắt ra, ngồi dậy đi ra điều chỉnh lại hô hấp rồi mới ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Liễu Như Lam.
“Bà đã sắp xếp cho Tranh Tranh một phòng ngủ nhỏ trong phòng ngủ của chúng ta, buổi tối cứ để con bé ngủ ở đó, để tránh sáng sớm cháu đi làm, con bé còn chưa dậy lại không có ai chăm sóc.”
Sầm Hoan sững sờ nhìn bà ấy.
Cô biết Liễu Như Làm làm như vậy hoàn toàn không phải sợ Tranh Tranh không có ai chăm sóc, mà là để Tranh Tranh ở bên cạnh bà ấy mới yên tâm.
“Còn mấy ngày nữa Đình Đông mới quay về?”
“Hai ba ngày nữa.”
Liễu Như Lam nhìn cô: “Hoan Hoan, bà hy vọng cháu sau này đừng chủ động gọi điện thoại cho Đình Đông, có được không?”
Sầm Hoan cười khổ, nói: “Dạ được.”
“Cứ như vậy đi, ngày mai cháu còn phải đi làm, tắm rửa sớm rồi đi ngủ đi. Chuyện đứa bé thì cháu không cần lo lắng, bà sẽ chăm sóc tốt con bé.”
Liễu Như Lam nói xong quay người rời đi.
Sầm Hoan đóng cửa lại, tựa trán lên tấm ván cửa, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tắm xong nằm trên giường, thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Liễu Như Lam không để cô gọi điện thoại cho cậu nhỏ, nhưng cô lại hy vọng anh sẽ gọi cho cô, cho dù chỉ là nghe thấy giọng nói của anh cũng được.
Chuyện xảy ra trong hai ngày này đã khiến cô có chút hao tâm tổn sức, vừa nhắm mắt đã hy vọng bản thân sẽ ngủ mãi mãi, không cần phải tỉnh lại đối diện với những rắc rối đau khổ ấm ức này.
Thẳng tới khi trời sáng điện thoại cũng chưa từng đổ chuông, Sầm Hoan sau khi về nước sống chung với Hoắc Đình Đông, vốn đã quen ngủ nướng trên giường lại không ngờ chưa tới sáu giờ đã tự động thức dậy.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn xám xịt, cô cố nén sự thất vọng trong lòng, máy móc đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tới sáu giờ ba mươi chậm rãi cầm túi xách xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh, cô nghĩ bình thường con gái cũng thức dậy vào thời điểm này, nghĩ muốn gặp con bé, nhưng đến bảy giờ vẫn không thấy con gái đi ra.
“Cô chủ, mời dùng cơm trước, bà chủ đã căn dặn sau này mỗi ngày cô đi làm đều do quản gia Đoàn đưa đón.”
Sầm Hoan nhìn thím Phúc, gật đầu.
Ăn sáng xong vẫn không thấy con gái thức dậy, Sầm Hoan có chút thất vọng ra khỏi nhà đi làm.
Đoàn Hoành đã sớm lái xe đợi ở ngoài cửa, cô không nói một lời lên xe, ánh mắt vẫn luôn sững sờ nhìn lòng bàn tay hỗn loạn của mình.
Nghe người xưa từng nói, chỉ tay càng lộn xộn, đường công danh càng lận đận, nhân duyên càng trắc trở, không biết cô có nằm trong loại người này không?
Đoàn Hoành nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt không vui của cô, thở dài, khuyên: “Cô chủ, chuyện không vui của trước kia hãy quên hết đi, cô bây giờ có một cô con gái đáng yêu như vậy, mấy người lão gia cũng yêu thích cô chủ nhỏ như vậy, nghĩ tới thật ra cũng rất hạnh phúc mà.”
Hạnh phúc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.