Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 557: Chung Tình ghen (26)
Diệp Phi Dạ
07/04/2017
Từ Ngang hiểu rõ Dịch Giản, biết hắn đã đồng ý, lúc này mới lên tiếng: "Xin hỏi Thiếu Tướng có muốn tắm rửa thay quần áo bây giờ không?"
"Ừ."
Lần này có trả lời, Từ Ngang lúc này mới vội vã gọi người đưa nước nóng và tinh dầu đi vào.
Dịch Giản và Chung Tình sắp xếp ổn thỏa, liền xuất phát.
Dịch Giản tự mình lái xe đi.
Họ đã từng đến Trang viên nhà họ Bạc một lần, thế nhưng lần đó Chung Tình không có quan sát cẩn thận, hôm nay lúc đi tới, Chung Tình mới trợn tròn mắt, nhìn một vòng trang viên nhà họ Bạc.
Rất khí thế.
Chung Tình nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi Dịch Giản: "Nhà họ Bạc. . . . . . . . . Vẫn luôn là gia tộc thần bí nhất thành phố X, những chuyện liên quan đến bọn họ cũng ít khi được mọi người nói đến, giống như một truyền kỳ vậy, em còn tưởng rằng toà trang viên này không có ai ở đó."
Dịch Giản nhếch môi, tinh tế giải thích cho Chung Tình nghe: "Bọn họ lập nghiệp ở nước ngoài, hơn nữa lần trước anh đến nước Anh để thương nghiệp, đều là do nhà Bạc tiến cử."
Chung Tình không nhịn được trợn to hai mắt, nhà họ Bac tiến cử, chính là đại diện cho toàn bộ thành phố X, nếu như mở thương hội, nhà họ Bạc tất nhiên là đứng đầu.
"Chẳng trách, vẫn luôn cho rằng là người Anh, bây giờ mới biết, hóa ra đều là người của nhà họ Bạc."
Dịch Giản không mở miệng, tiếp tục chuyên tâm lái xe, trong lòng âm thầm bổ sung một câu, thật ra nơi nào cũng có một nửa của hắn.
Xe vững vàng đậu vào chỗ để xe, xem ra những người khác vẫn chưa có đến.
Nghê Y đứng ở tầng hai, nhìn xuống phía dưới, vẫy tay với bọn họ.
Chung Tình nhìn lên nở nụ cười.
Dịch Giản ôm eo Chung Tình đi vào bên trong.
Có người giúp việc mở cửa phòng ra.
Lúc đi vào, Bạc Địch và Nghê Y đã đi xuống, Bạc Địch tà khí mĩm cười, nhướng mày, nhìn Chung Tình, để mặt sát vào khuôn mặt cô, nghẹ giọng hỏi: "Tân hôn trải qua như thế nào?"
Dịch Giản kéo Chung Tình về phía sau, che trước người Chung Tình, nhàn nhạt trả lời Bạc Địch: "Không nhọc ngài mong nhớ!"
Bạc Địch nhún vai một cái, tiếp tục lười biếng ôm Nghê Y, vẻ mặt ước ao: "Y Y, em xem, vợ chồng người ta như vậy, cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt, rất xứng." Nghê Y nhíu mày, muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của Bạc Địch.
Bạc Địch giống như biết cô sẽ làm như vậy, càng dùng sức, vây cô ở trong ngực của mình, sau đó hời hợt nói: "Có phải cảm thấy rất có tư vị hạnh phúc?"
"Ừ."
Lần này có trả lời, Từ Ngang lúc này mới vội vã gọi người đưa nước nóng và tinh dầu đi vào.
Dịch Giản và Chung Tình sắp xếp ổn thỏa, liền xuất phát.
Dịch Giản tự mình lái xe đi.
Họ đã từng đến Trang viên nhà họ Bạc một lần, thế nhưng lần đó Chung Tình không có quan sát cẩn thận, hôm nay lúc đi tới, Chung Tình mới trợn tròn mắt, nhìn một vòng trang viên nhà họ Bạc.
Rất khí thế.
Chung Tình nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi Dịch Giản: "Nhà họ Bạc. . . . . . . . . Vẫn luôn là gia tộc thần bí nhất thành phố X, những chuyện liên quan đến bọn họ cũng ít khi được mọi người nói đến, giống như một truyền kỳ vậy, em còn tưởng rằng toà trang viên này không có ai ở đó."
Dịch Giản nhếch môi, tinh tế giải thích cho Chung Tình nghe: "Bọn họ lập nghiệp ở nước ngoài, hơn nữa lần trước anh đến nước Anh để thương nghiệp, đều là do nhà Bạc tiến cử."
Chung Tình không nhịn được trợn to hai mắt, nhà họ Bac tiến cử, chính là đại diện cho toàn bộ thành phố X, nếu như mở thương hội, nhà họ Bạc tất nhiên là đứng đầu.
"Chẳng trách, vẫn luôn cho rằng là người Anh, bây giờ mới biết, hóa ra đều là người của nhà họ Bạc."
Dịch Giản không mở miệng, tiếp tục chuyên tâm lái xe, trong lòng âm thầm bổ sung một câu, thật ra nơi nào cũng có một nửa của hắn.
Xe vững vàng đậu vào chỗ để xe, xem ra những người khác vẫn chưa có đến.
Nghê Y đứng ở tầng hai, nhìn xuống phía dưới, vẫy tay với bọn họ.
Chung Tình nhìn lên nở nụ cười.
Dịch Giản ôm eo Chung Tình đi vào bên trong.
Có người giúp việc mở cửa phòng ra.
Lúc đi vào, Bạc Địch và Nghê Y đã đi xuống, Bạc Địch tà khí mĩm cười, nhướng mày, nhìn Chung Tình, để mặt sát vào khuôn mặt cô, nghẹ giọng hỏi: "Tân hôn trải qua như thế nào?"
Dịch Giản kéo Chung Tình về phía sau, che trước người Chung Tình, nhàn nhạt trả lời Bạc Địch: "Không nhọc ngài mong nhớ!"
Bạc Địch nhún vai một cái, tiếp tục lười biếng ôm Nghê Y, vẻ mặt ước ao: "Y Y, em xem, vợ chồng người ta như vậy, cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt, rất xứng." Nghê Y nhíu mày, muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của Bạc Địch.
Bạc Địch giống như biết cô sẽ làm như vậy, càng dùng sức, vây cô ở trong ngực của mình, sau đó hời hợt nói: "Có phải cảm thấy rất có tư vị hạnh phúc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.