Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 539: Chung Tình ghen (8)
Diệp Phi Dạ
02/04/2017
Dịch Giản khống chế lực rất khá, xoa bóp một chút, ngẩng đầu lên, liền
thấy cô gái nhỏ của mình mang dáng vẻ rất hưởng thủ, nhắm mắt lại, hô
hấp bình thường, giống như đã ngủ thiếp đi.
Anh cười một tiếng, ngón tay dời đi nơi khác, dời đến lòng bàn chân của cô, nhẹ nhàng cù hai cái.
Cô sợ nhột, rụt chân lại, chép miệng, tiếp tục ngủ.
Dịch Giản tiếp tục cù cô.
Cô bị nhột bật cười một tiếng, sau đó đá đá chân, đổi chút độ cong trên môi anh
Chung Tình ngồi dậy, muốn rút chân của mình từ trong tay của anh, ai ngờ anh lại siết thật chặc.
Cô cười một tiếng, rất đẹp, anh nhìn đến mê mẩn, ngón tay nhẹ nhàng chọc lấy lòng bàn chân của cô, cô không chịu nổi, liền phá lên cười.
Giống như một người ngốc.
Cô chỉ mới mười sáu tuổi, còn là một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành, bản tính bên trong vốn vẫn ngây thơ chất phác, bị anh làm như thế, toàn bộ đều phát ra, cô giống như một đứa trẻ một dạng, không chịu thua, tìm chỗ nhột mà bắt đầu cù anh.
Bàn tay nhỏ bé của cô, mềm nhũn, đụng vào da thịt của anh, khí lực rất nhẹ, giống như lông chim quét qua, Dịch Giản cũng bật cười.
Anh chưa bao giờ cười lớn như vậy.
Nụ cười này, khiến không khí không còn nghiêm túc, Chung Tình không hề sợ, hơn nữa còn bắt đầu trêu cợt Dịch Giản.Dịch Giản vươn tay, muốn bắt lấy bàn tay tác quái nhỏ bé của cô, ai ngờ, cô rất linh hoạt, nhích tới nhích lui, trốn đi trốn tới.
Hai người náo loạn một hồi, từ trên ghế salon đánh thành một đoàn, từ trên ghế salon lăn đến trên thảm sàn.
Mãi cho đến khi thở hổn hển.
Bọn họ mới từ bỏ ý đồ.
Từ Ngang đứng ở cửa, chỉ nghe mấy tiếng cười truyền đến từ bên trong, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lại không dám đi vào quấy rầy.
Dịch Giản đặt Chung Tình ở phía dưới, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cố ý bày ra dáng vẻ hung thần ác sát: "Em dám cù tôi......"
Cô cười thở hồng hộc, một câu cũng nói không nên lời, thấy dáng vẻ này của anh, cười khanh khách.
Cười, cười, cô lại cảm thấy không khí, dường như có chút không đúng.
Tay của anh, lại chậm rãi từ nắm cổ tay của cô, biến thành mò tới ngực của cô.
Cô hơi run rẩy, ngước mắt lên, nhìn anh.
Cô bật cười đến chảy nước mắt, đáy mắt trong suốt, óng ánh lạ thường, cổ họng anh hơi động, cúi đầu, cắn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
Anh cười một tiếng, ngón tay dời đi nơi khác, dời đến lòng bàn chân của cô, nhẹ nhàng cù hai cái.
Cô sợ nhột, rụt chân lại, chép miệng, tiếp tục ngủ.
Dịch Giản tiếp tục cù cô.
Cô bị nhột bật cười một tiếng, sau đó đá đá chân, đổi chút độ cong trên môi anh
Chung Tình ngồi dậy, muốn rút chân của mình từ trong tay của anh, ai ngờ anh lại siết thật chặc.
Cô cười một tiếng, rất đẹp, anh nhìn đến mê mẩn, ngón tay nhẹ nhàng chọc lấy lòng bàn chân của cô, cô không chịu nổi, liền phá lên cười.
Giống như một người ngốc.
Cô chỉ mới mười sáu tuổi, còn là một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành, bản tính bên trong vốn vẫn ngây thơ chất phác, bị anh làm như thế, toàn bộ đều phát ra, cô giống như một đứa trẻ một dạng, không chịu thua, tìm chỗ nhột mà bắt đầu cù anh.
Bàn tay nhỏ bé của cô, mềm nhũn, đụng vào da thịt của anh, khí lực rất nhẹ, giống như lông chim quét qua, Dịch Giản cũng bật cười.
Anh chưa bao giờ cười lớn như vậy.
Nụ cười này, khiến không khí không còn nghiêm túc, Chung Tình không hề sợ, hơn nữa còn bắt đầu trêu cợt Dịch Giản.Dịch Giản vươn tay, muốn bắt lấy bàn tay tác quái nhỏ bé của cô, ai ngờ, cô rất linh hoạt, nhích tới nhích lui, trốn đi trốn tới.
Hai người náo loạn một hồi, từ trên ghế salon đánh thành một đoàn, từ trên ghế salon lăn đến trên thảm sàn.
Mãi cho đến khi thở hổn hển.
Bọn họ mới từ bỏ ý đồ.
Từ Ngang đứng ở cửa, chỉ nghe mấy tiếng cười truyền đến từ bên trong, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lại không dám đi vào quấy rầy.
Dịch Giản đặt Chung Tình ở phía dưới, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cố ý bày ra dáng vẻ hung thần ác sát: "Em dám cù tôi......"
Cô cười thở hồng hộc, một câu cũng nói không nên lời, thấy dáng vẻ này của anh, cười khanh khách.
Cười, cười, cô lại cảm thấy không khí, dường như có chút không đúng.
Tay của anh, lại chậm rãi từ nắm cổ tay của cô, biến thành mò tới ngực của cô.
Cô hơi run rẩy, ngước mắt lên, nhìn anh.
Cô bật cười đến chảy nước mắt, đáy mắt trong suốt, óng ánh lạ thường, cổ họng anh hơi động, cúi đầu, cắn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.