Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 361: Chung Tình rời đi (10)
Diệp Phi Dạ
11/02/2017
Sắc mặt Hà An Viện lập tức trở nên xanh mét, trong mắt của cô xẹt qua ý nghĩa có nên diệt cỏ tận gốc hay không.
Thật ra lúc đó, cô có quay trở lại tìm nhưng lại không thấy, cô còn tưởng rằng vật đó rớt ở nơi khác, không nghĩ tới lại bị cô ta lấy đi!
“Cô muốn giết tôi sao? Diệt tôi sao? Chỉ tiếc, vật kia để ở nơi nào cô sẽ không bao giờ biết, hiện tại cô muốn tay ra tay giết tôi, chưa chắc có thể làm được, chưa kể còn nhiều người đều biết tôi đến Đông Viện xem kịch, sau khi Thiếu Tướng trở về biết tôi chết ở nơi này, cô cảm thấy cô có thể tránh được một kiếp sao?"
Chung Tình thở dài một hơi, quay đầu, rốt cuộc nhịn không được mà nhìn Hà An Viện : "Huống chi, nếu Thiếu Tướng và Đại phu nhân biết cô chính là hung thủ giết Tiểu thiếu gia, không biết đến lúc ấy, Đại phu nhân có còn coi cô là cháu gái bảo bối của mình mà thương yêu hay không . . . . . . . . ."
Tay Hà An Viện nắm chặt khăn tay, sắc mặt hơi trắng bệt, lạnh lùng nói: "Chung tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi sao?"
"Không, tôi nói rồi, tôi có việc cần cô giúp." Chung Tình nở nụ cười, chậm rãi nhìn lên sân khấu xanh vàng rực rỡ, nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ hi vọng Hà tiểu thư có thể giúp tôi rời khỏi nhà họ Dịch."
Ánh mắt Hà An Viện hơi kinh ngạc, xoay đầu nhìn Chung Tình, không thể tin nổi.
"Cô có ý gì?"
"Hà tiểu thư ra vào nhà họ Dịch không khó, vì thế tôi hi vọng Hà tiểu thư có thể dùng các mối quan hệ của mình mà sắp xếp một chút chuyện, để tôi có thể âm thầm rời đi."
Đôi mắt Hà An Viện trợn lớn: "Lẽ nào, cô muốn rời khỏi nhà họ Dịch, rời xa Thiếu Tướng?"
"Chưa bao giờ ở cùng nhau, sao có thể nói là rời đi? Đối với tôi mà nói, nhà họ Dịch vốn không phải là nhà của tôi."
Điều ẩn giấu trong lời nói của Chung Tình, Hà An Viện lập tức liền sáng tỏ, cô ta đang nói với mình rằng là cô ta vô tâm với Thiếu Tướng hay sao.
"Chẳng lẽ, Chung tiểu thư không sợ tôi có thể một lần nữa tạo ra vật đã bị rớt đó sao, cho dù như vậy, cô cũng không để ý đến chuyện này?"
"Hà tiểu thư, cô sẽ làm như vậy sao?" Chung Tình hỏi ngược lại, cô đương nhiên là không quan tâm đến loại chuyện tẻ nhạt đó, Hà An Viện không phải người ngu, cô ta biết được mình muốn cái gì, đơn giản chính là làm cho cô vĩnh viễn biến mất ở trong thế giới của Thiếu Tướng, cô ta cũng không phải người cuồng giết người, đương nhiên có thể giết ít đi một người thì càng tốt, cô ta cũng muốn làm cô gái trong sạch, vì thế cô nghĩ, cô ta sẽ không làm như vậy.
Thật ra lúc đó, cô có quay trở lại tìm nhưng lại không thấy, cô còn tưởng rằng vật đó rớt ở nơi khác, không nghĩ tới lại bị cô ta lấy đi!
“Cô muốn giết tôi sao? Diệt tôi sao? Chỉ tiếc, vật kia để ở nơi nào cô sẽ không bao giờ biết, hiện tại cô muốn tay ra tay giết tôi, chưa chắc có thể làm được, chưa kể còn nhiều người đều biết tôi đến Đông Viện xem kịch, sau khi Thiếu Tướng trở về biết tôi chết ở nơi này, cô cảm thấy cô có thể tránh được một kiếp sao?"
Chung Tình thở dài một hơi, quay đầu, rốt cuộc nhịn không được mà nhìn Hà An Viện : "Huống chi, nếu Thiếu Tướng và Đại phu nhân biết cô chính là hung thủ giết Tiểu thiếu gia, không biết đến lúc ấy, Đại phu nhân có còn coi cô là cháu gái bảo bối của mình mà thương yêu hay không . . . . . . . . ."
Tay Hà An Viện nắm chặt khăn tay, sắc mặt hơi trắng bệt, lạnh lùng nói: "Chung tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi sao?"
"Không, tôi nói rồi, tôi có việc cần cô giúp." Chung Tình nở nụ cười, chậm rãi nhìn lên sân khấu xanh vàng rực rỡ, nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ hi vọng Hà tiểu thư có thể giúp tôi rời khỏi nhà họ Dịch."
Ánh mắt Hà An Viện hơi kinh ngạc, xoay đầu nhìn Chung Tình, không thể tin nổi.
"Cô có ý gì?"
"Hà tiểu thư ra vào nhà họ Dịch không khó, vì thế tôi hi vọng Hà tiểu thư có thể dùng các mối quan hệ của mình mà sắp xếp một chút chuyện, để tôi có thể âm thầm rời đi."
Đôi mắt Hà An Viện trợn lớn: "Lẽ nào, cô muốn rời khỏi nhà họ Dịch, rời xa Thiếu Tướng?"
"Chưa bao giờ ở cùng nhau, sao có thể nói là rời đi? Đối với tôi mà nói, nhà họ Dịch vốn không phải là nhà của tôi."
Điều ẩn giấu trong lời nói của Chung Tình, Hà An Viện lập tức liền sáng tỏ, cô ta đang nói với mình rằng là cô ta vô tâm với Thiếu Tướng hay sao.
"Chẳng lẽ, Chung tiểu thư không sợ tôi có thể một lần nữa tạo ra vật đã bị rớt đó sao, cho dù như vậy, cô cũng không để ý đến chuyện này?"
"Hà tiểu thư, cô sẽ làm như vậy sao?" Chung Tình hỏi ngược lại, cô đương nhiên là không quan tâm đến loại chuyện tẻ nhạt đó, Hà An Viện không phải người ngu, cô ta biết được mình muốn cái gì, đơn giản chính là làm cho cô vĩnh viễn biến mất ở trong thế giới của Thiếu Tướng, cô ta cũng không phải người cuồng giết người, đương nhiên có thể giết ít đi một người thì càng tốt, cô ta cũng muốn làm cô gái trong sạch, vì thế cô nghĩ, cô ta sẽ không làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.