Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 358: Chung Tình rời đi (7)
Diệp Phi Dạ
10/02/2017
Thời gian từng chút trôi qua, vở kịch rất nhanh liền kết thúc, Hà An
Viện mất một lát sau mới tỉnh táo lại, mắt đỏ lên, muốn đi ra ngoài,
nhưng khi nhìn thấy Chung Tình đang ngồi kế bên, sắc mặt đang từ thảm
thiết liền biến thành thù hận!
Chung Tình không nói gì, tròng mắt đen thui nhưng vẫn trong suốt như trước, cô biết Hà An Việnhận cônên mới đang trừng mắt nhìn cô, nhưng cô coi như không có chuyện gì rồi đưa tay ra, chậm rãi vuốt khăn tay, chưa từng mở miệng nói chuyện.
Đôi mắt Hà An Viện không có một chút cảm xúc nào, cô nhìn Chung Tình đang ở kế bênnào còn tâm trạng muốn xem kịch, chỉ nghiêng đầu nhìn Chung Tình, đôi mắt bởi vì mới khóc mà sáng lên lấp lánh, thần tháivô cùng xinh đẹp, nhưng lại để lộ ra một chút tàn nhẫn: "Cô tới đây làm cái gì?"
Chung Tình nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa vạt áo mềm mại mà ấm áp, hơi nở nụ cười.
Cô ta càng như vậy, thì cô càng có cơ hội.
Thật ra, có thể sau khi sinh xong cô sẽ bị đưa vào chỗ chết,nhưng tình huống bây giờ của cô chỉ sợđã xấu đến không thể xấu hơn, từ lúc cô mang thai thì đã đứng giữa con đường sinh tử rồi,bây giờ mọi việc có xấu hơn nữa, thì tình trạng của cô vẫn cứ như vậy thôi.
Thật ra, từ khi cô sinh ra, cho dù ở nhà họ Chung hay nhà họ Dịch, không phải lúc nào cô cũng đứng giữa bến bờ sinh tử hay sao.
Có người đã quen nên không còn cảm giác, chỉ biết hờ hững, coi cái chết là kết thúc, nhưng cô không làm được như vậy, không mất cảm giác được, không hờ hững được, cô không muốn chết.
Chung Tình nghiêng đầu, cung kính gọi một tiếng: "Hà tiểu thư, thật trùng hợp."
Hà An Viện không ngờChung Tìnhlại bình tĩnhcoi như không có chuyện gì xảy ra như vậy, ngón tay của cô có chút run rẩy, Tiểu Vân bưng ấm trà rót choHà An Viện một chén trà, Hà An Viện uống một hớp, lúc này mới cười khuẩy nói : "Lá gan cô lớn thật, vào trong Cố Viện rồi còn dám đi ra, chẳng lẽ cô không sợ lúc Thiếu Tướng không ở đó, Đi phu nhân sẽ tự ý xử phạt cô sao?"
"Sợ."Chung Tình không chút nào che dấu, vô cùng thẳng thắn nói: "Đương nhiên sợ. . . . . . . . . Nếu như không sợ, tôi sẽ không tìm Hà tiểu thư."
"Tìm tôi?Lẽ nào cô không biết, tôi ước gì cô chết đi sao?"Hà An Viện đã sớm cực kỳ hậnChung Tình, một khi đao đã ra khỏi vỏ, chưa bao giờ nghĩ sẽ thu lại!
"Biết."Chung Tình gật đầu: "Chẳng qua, cũng chính vì như vậy tôi mới tìm đến Hà tiểu thư ."
Chung Tình không nói gì, tròng mắt đen thui nhưng vẫn trong suốt như trước, cô biết Hà An Việnhận cônên mới đang trừng mắt nhìn cô, nhưng cô coi như không có chuyện gì rồi đưa tay ra, chậm rãi vuốt khăn tay, chưa từng mở miệng nói chuyện.
Đôi mắt Hà An Viện không có một chút cảm xúc nào, cô nhìn Chung Tình đang ở kế bênnào còn tâm trạng muốn xem kịch, chỉ nghiêng đầu nhìn Chung Tình, đôi mắt bởi vì mới khóc mà sáng lên lấp lánh, thần tháivô cùng xinh đẹp, nhưng lại để lộ ra một chút tàn nhẫn: "Cô tới đây làm cái gì?"
Chung Tình nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa vạt áo mềm mại mà ấm áp, hơi nở nụ cười.
Cô ta càng như vậy, thì cô càng có cơ hội.
Thật ra, có thể sau khi sinh xong cô sẽ bị đưa vào chỗ chết,nhưng tình huống bây giờ của cô chỉ sợđã xấu đến không thể xấu hơn, từ lúc cô mang thai thì đã đứng giữa con đường sinh tử rồi,bây giờ mọi việc có xấu hơn nữa, thì tình trạng của cô vẫn cứ như vậy thôi.
Thật ra, từ khi cô sinh ra, cho dù ở nhà họ Chung hay nhà họ Dịch, không phải lúc nào cô cũng đứng giữa bến bờ sinh tử hay sao.
Có người đã quen nên không còn cảm giác, chỉ biết hờ hững, coi cái chết là kết thúc, nhưng cô không làm được như vậy, không mất cảm giác được, không hờ hững được, cô không muốn chết.
Chung Tình nghiêng đầu, cung kính gọi một tiếng: "Hà tiểu thư, thật trùng hợp."
Hà An Viện không ngờChung Tìnhlại bình tĩnhcoi như không có chuyện gì xảy ra như vậy, ngón tay của cô có chút run rẩy, Tiểu Vân bưng ấm trà rót choHà An Viện một chén trà, Hà An Viện uống một hớp, lúc này mới cười khuẩy nói : "Lá gan cô lớn thật, vào trong Cố Viện rồi còn dám đi ra, chẳng lẽ cô không sợ lúc Thiếu Tướng không ở đó, Đi phu nhân sẽ tự ý xử phạt cô sao?"
"Sợ."Chung Tình không chút nào che dấu, vô cùng thẳng thắn nói: "Đương nhiên sợ. . . . . . . . . Nếu như không sợ, tôi sẽ không tìm Hà tiểu thư."
"Tìm tôi?Lẽ nào cô không biết, tôi ước gì cô chết đi sao?"Hà An Viện đã sớm cực kỳ hậnChung Tình, một khi đao đã ra khỏi vỏ, chưa bao giờ nghĩ sẽ thu lại!
"Biết."Chung Tình gật đầu: "Chẳng qua, cũng chính vì như vậy tôi mới tìm đến Hà tiểu thư ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.