Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 880: Chuyện cũ của thiếu tướng và Chung Tình [24]
Diệp Phi Dạ
18/08/2017
Editor: May
“Ừm.........” Thân mình Dịch Giản cứng đờ, tiếp tục hôn sâu: “Cũng không phải.........”
Chung Tình bị anh hôn thở hồng hộc, vẫn trốn tránh, ít nhất cảm thấy trong đầu, trống rỗng, luôn luôn vang quanh mình......... Không phải nhặt? Không phải cô tặng......... vậy làm sao có được?
Chung Tình càng nghĩ không rõ, cô mở to mắt, tùy ý người đàn ông quấn quanh đầu lưỡi của mình, ở trong miệng mình, phiên giang đảo hải, kích tình thiêu đốt, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Dịch Giản, vẫn ngẩn người.
Như là một đứa ngốc, trong óc trống rỗng, hoàn toàn không có ý tưởng gì: “Vậy có được như thế nào?”
Hai tay Dịch Giản ôm vòng eo của cô, đặt cô ở trên bàn, ngón tay, không thành thật cởi quần áo của cô, bên trong mắt to ngập nước của Chung Tình, lóe ra một tầng tình...... dục...... sáng rọi, cô bị anh chậm rãi tra tấn đến có chút miệng khô lưỡi khô, nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm liếm cánh môi, hai mắt nhìn Dịch Giản phiếm hồng, cúi đầu, chận cánh môi của cô, liếm dấu vết lưu lại do chính mình mới vừa cắn qua.
Chung Tình vươn tay, vẫn phụ giúp Dịch Giản, miệng than thở lầm bầm la hét: “Anh trước nói cho em biết......... rốt cuộc khăn tay làm sao có được?”
Dịch Giản vốn là không muốn trả lời, muốn quấn quanh cô hôn đủ, ai ngờ cô chết sống không chịu phối hợp, chọc cho Dịch Giản rốt cục ngẩng đầu, ánh mắt cười nhìn cô, qua nửa ngày, mới nhẹ nhàng nói một câu: “Trộm được.........”
Chung Tình mở to hai mắt nhìn.
Đáy mắt lóe ra vài phần mị ti, toàn thân bởi vì vô lực, nói ra lời nói kinh ngạc, giống như là khẽ than nhẹ hô: “Trộm được?”
Cô cũng không tin, người đàn ông như Dịch Giản vậy, lại có thể sẽ dùng trộm.........
Tất nhiên là trộm được?
Ngày đó, cô vẫn nói với anh, nói đến sau lại, liền buồn ngủ, thần chí không rõ, nhưng miệng vẫn nói nhỏ một ít lời nói không đâu, anh nghe cẩn thận, lại không hiểu được câu nào, chỉ nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy trong vạt áo của cô, lộ ra một đôi khăn tay, phía trên thêu là uyên ương.
Tặng tay khăn, hứa hẹn cả đời.
Cô thêu sao?
Châm tuyến ngược lại thực không tệ.
Một đôi uyên ương, khăn màu lót thuần trắng.
Ma xui quỷ khiến, nhị công tử nhà họ Dịch, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lại có thể, làm ăn trộm một lần, vươn tay, nhỏ giọng vô tức mượn gió bẻ măng cầm khăn tay của cô đi.
“Ừm.........” Thân mình Dịch Giản cứng đờ, tiếp tục hôn sâu: “Cũng không phải.........”
Chung Tình bị anh hôn thở hồng hộc, vẫn trốn tránh, ít nhất cảm thấy trong đầu, trống rỗng, luôn luôn vang quanh mình......... Không phải nhặt? Không phải cô tặng......... vậy làm sao có được?
Chung Tình càng nghĩ không rõ, cô mở to mắt, tùy ý người đàn ông quấn quanh đầu lưỡi của mình, ở trong miệng mình, phiên giang đảo hải, kích tình thiêu đốt, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Dịch Giản, vẫn ngẩn người.
Như là một đứa ngốc, trong óc trống rỗng, hoàn toàn không có ý tưởng gì: “Vậy có được như thế nào?”
Hai tay Dịch Giản ôm vòng eo của cô, đặt cô ở trên bàn, ngón tay, không thành thật cởi quần áo của cô, bên trong mắt to ngập nước của Chung Tình, lóe ra một tầng tình...... dục...... sáng rọi, cô bị anh chậm rãi tra tấn đến có chút miệng khô lưỡi khô, nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm liếm cánh môi, hai mắt nhìn Dịch Giản phiếm hồng, cúi đầu, chận cánh môi của cô, liếm dấu vết lưu lại do chính mình mới vừa cắn qua.
Chung Tình vươn tay, vẫn phụ giúp Dịch Giản, miệng than thở lầm bầm la hét: “Anh trước nói cho em biết......... rốt cuộc khăn tay làm sao có được?”
Dịch Giản vốn là không muốn trả lời, muốn quấn quanh cô hôn đủ, ai ngờ cô chết sống không chịu phối hợp, chọc cho Dịch Giản rốt cục ngẩng đầu, ánh mắt cười nhìn cô, qua nửa ngày, mới nhẹ nhàng nói một câu: “Trộm được.........”
Chung Tình mở to hai mắt nhìn.
Đáy mắt lóe ra vài phần mị ti, toàn thân bởi vì vô lực, nói ra lời nói kinh ngạc, giống như là khẽ than nhẹ hô: “Trộm được?”
Cô cũng không tin, người đàn ông như Dịch Giản vậy, lại có thể sẽ dùng trộm.........
Tất nhiên là trộm được?
Ngày đó, cô vẫn nói với anh, nói đến sau lại, liền buồn ngủ, thần chí không rõ, nhưng miệng vẫn nói nhỏ một ít lời nói không đâu, anh nghe cẩn thận, lại không hiểu được câu nào, chỉ nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy trong vạt áo của cô, lộ ra một đôi khăn tay, phía trên thêu là uyên ương.
Tặng tay khăn, hứa hẹn cả đời.
Cô thêu sao?
Châm tuyến ngược lại thực không tệ.
Một đôi uyên ương, khăn màu lót thuần trắng.
Ma xui quỷ khiến, nhị công tử nhà họ Dịch, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lại có thể, làm ăn trộm một lần, vươn tay, nhỏ giọng vô tức mượn gió bẻ măng cầm khăn tay của cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.