Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 238: Cô ấy là vợ của tôi (10)
Diệp Phi Dạ
05/01/2017
Mà sau đó, Bạc Địch cũng chưa từng thấy qua Dịch Giản nghiêm túc và
kiên định như vậy, anh như khôi phục lại Dịch Giản của thường ngày, có
thể không nói sẽ không nói, có thể lười thì sẽ lười.
Nhưng không ngờ, thời gian trôi nhanh, mọi sự thay đổi, bọn họ từ những chàng thanh niên trở thành những người đàn ông, anh vẫn còn có thể kiên quyết như thế, so với năm đó, không chút yếu bớt, thậm chí còn càng ngày càng mãnh liệt!
Thì ra, nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, mà Dịch Giản, vẫn luôn là như thế.
Bạc Địch thông minh đến đâu.
Anh ta chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, liền có thể biết cô gái bên cạnh Dịch Giản kia, chính là người trong lời xác định chắc chắn năm đó của Dịch Giản!
Mà anh, dưới tình thế cấp bách đã nói với anh ta, cô ấy là vợ của anh!
Có nghĩa, cô gái này, là của anh!
Một cô gái mà anh muốn thật sự.
Không phải là người bọn anh có thể động, có thể chơi!
Bạc Địch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Tất cả mọi người cho Bạc Địch sẽ bộc phát trong một giây kế tiếp, ngay cả Chung Tình, cũng có chút căng thẳng.
Cô im hơi lặng tiếng vươn tay, kéo áo Dịch Giản, Dịch Giản lại vươn tay, nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay của anh như mang theo chút trấn an, khiến cho Chung Tình từ từ bình tĩnh hơn.
Dịch Giản chắc chắn Bạc Địch, sẽ không tức giận.
Anh hiểu rất rõ người đàn ông này.
Mặc dù cái gì cũng dám chơi, nhưng lại có ranh giới cuối cùng.
Quả thật như thế, Bạc Địch nheo mắt: "Là cô ấy sao?"
Dịch Giản không lên tiếng, chỉ nhìn Bạc Địch.
Nhưng vẻ mặt của anh lại làm cho Bạc Địch khẳng định chắc chắn hơn.
Quả thật, là cô gái kia.
Đây rốt cuộc là tình cảm lớn đến đây, chôn sâu thế nào, nếu là một ngày kia, một khi bộc phát ra, sẽ khiến người khác rung động bao nhiêu.
Và có thể tạo thành áp lực cho cô ấy không?
Bạc Địch nhìn Dịch Giản, dưới ánh đèn sáng chiếu lên người của anh, tạo thành một vầng sáng tươi đẹp.
Biểu cảm của Dịch Giản vẫn trầm mặc mà lạnh nhạt như thế, mang theo sự thong dong cùng nho nhã của giới quý tộc, người đàn ông thanh cao như thế, giống như là một chén trà, cạn mà đạm.
Nhưng, người nào lại biết, đáy lòng của anh, rốt cuộc đã chôn giấu bao nhiêu thứ.
Rốt cuộc... ... Đã trải qua chuyện gì, mới có thể yêu một người đến khắc cốt ghi tâm như thế?
Rốt cuộc... ... Là tình cảm sâu đậm đến nhường nào, mới khiến anh cam tâm tình nguyện yêu một người như vậy?
Nhưng không ngờ, thời gian trôi nhanh, mọi sự thay đổi, bọn họ từ những chàng thanh niên trở thành những người đàn ông, anh vẫn còn có thể kiên quyết như thế, so với năm đó, không chút yếu bớt, thậm chí còn càng ngày càng mãnh liệt!
Thì ra, nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, mà Dịch Giản, vẫn luôn là như thế.
Bạc Địch thông minh đến đâu.
Anh ta chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, liền có thể biết cô gái bên cạnh Dịch Giản kia, chính là người trong lời xác định chắc chắn năm đó của Dịch Giản!
Mà anh, dưới tình thế cấp bách đã nói với anh ta, cô ấy là vợ của anh!
Có nghĩa, cô gái này, là của anh!
Một cô gái mà anh muốn thật sự.
Không phải là người bọn anh có thể động, có thể chơi!
Bạc Địch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Tất cả mọi người cho Bạc Địch sẽ bộc phát trong một giây kế tiếp, ngay cả Chung Tình, cũng có chút căng thẳng.
Cô im hơi lặng tiếng vươn tay, kéo áo Dịch Giản, Dịch Giản lại vươn tay, nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay của anh như mang theo chút trấn an, khiến cho Chung Tình từ từ bình tĩnh hơn.
Dịch Giản chắc chắn Bạc Địch, sẽ không tức giận.
Anh hiểu rất rõ người đàn ông này.
Mặc dù cái gì cũng dám chơi, nhưng lại có ranh giới cuối cùng.
Quả thật như thế, Bạc Địch nheo mắt: "Là cô ấy sao?"
Dịch Giản không lên tiếng, chỉ nhìn Bạc Địch.
Nhưng vẻ mặt của anh lại làm cho Bạc Địch khẳng định chắc chắn hơn.
Quả thật, là cô gái kia.
Đây rốt cuộc là tình cảm lớn đến đây, chôn sâu thế nào, nếu là một ngày kia, một khi bộc phát ra, sẽ khiến người khác rung động bao nhiêu.
Và có thể tạo thành áp lực cho cô ấy không?
Bạc Địch nhìn Dịch Giản, dưới ánh đèn sáng chiếu lên người của anh, tạo thành một vầng sáng tươi đẹp.
Biểu cảm của Dịch Giản vẫn trầm mặc mà lạnh nhạt như thế, mang theo sự thong dong cùng nho nhã của giới quý tộc, người đàn ông thanh cao như thế, giống như là một chén trà, cạn mà đạm.
Nhưng, người nào lại biết, đáy lòng của anh, rốt cuộc đã chôn giấu bao nhiêu thứ.
Rốt cuộc... ... Đã trải qua chuyện gì, mới có thể yêu một người đến khắc cốt ghi tâm như thế?
Rốt cuộc... ... Là tình cảm sâu đậm đến nhường nào, mới khiến anh cam tâm tình nguyện yêu một người như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.