Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 83: Cô mang thai con của hắn! (29)
Diệp Phi Dạ
19/12/2016
Động tác Chung Tình chủ động như thế, mang theo vài phần hoang mang,
giống như một con thú nhỏ hoảng hốt, khiến Dịch Giản sửng sốt.
Dịch Giản không hề làm gì.
Hắn không có đẩy cô ra.
Cũng không có đưa tay ôm lấy cô.
Chỉ tùy ý để cánh tay cô, ôm hắn thật chặt.
Hắn có thể cảm giác được làn da đang lộ ra bên ngoài của cô, đang run rẩy, cũng không biết là đang hãi sợ, hay là đang làm nũng.
Thật ra, hắn cũng không quá hiểu về phụ nữ.
Cũng không hiểu cái gọi là lãng mạn trong tình yêu nam nữ đến cùng là cái gì.
Thế nhưng, hắn biết một điều, đó chính là người phụ nữ mà hắn muốn, từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng, cũng chỉ có thể là cô.
Một khi hắn đã nhận định, liền cố chấp mà kiên trì.
Vị trí bên cạnh hắn, xưa nay chỉ có một người là cô, không cho phép bất kỳ ai tới gần, cũng không cho phép bất luận người nào đứng ở bên cạnh hắn.
Chung Tình cảm giác được Dịch Giản không có bất kì động tác gì, cô cũng đoán không ra tính tình của hắn, hắn không thích nói chuyện, muốn suy đoán cũng khó khăn vô cùng.
Cô căng thẳng, tay không nhịn được mà dùng sức.
Dịch Giản cảm giác được tay của cô nắm thành quyền, lặng im một hồi, mới giơ tay lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng của cô, vỗ hai lần, miệng giật giật, giống như muốn nói chuyện, thế nhưng vẫn nuốt xuống.
Chỉ cúi đầu, nhìn tóc của cô, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sau đó, Dịch Giản đưa tay ra, túm lấy cánh tay của cô, từng chút một đẩy cô ra.
Sau đó đẩy thân thể cô ngã vào trên bàn đá.
Hắn nhìn vào đôi mắt của cô.
Đôi mắt của cô và hắn, đối diện nhau.
Không biết có phải đã gặp ảo giác hay không, trong giây phút kia, Chung Tình dường như nghe thấy trong đáy lòng mình, có một âm thanh tan vỡ.
Giống như có một vật gì đó đang gào thét, giẫy giụa, muốn chạy trốn.
Sắc mặt của cô tái nhợt.
Đưa tay ra, theo bản năng xoa ngực.
Mà Dịch Giản, một giây sau bắt được cánh tay cô, nắm tay của cô, phủ lên bộ sườn xám cô đang mặc, mở ra từng chút một.
Nhẹ nhàng cởi quần áo.
Sườn xám màu tím, vừa có chút đen tối vừa có chút ma mị, đang từng một chút tản mát ra. . . . . . .
Môi của hắn, cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Hai mắt nhìn thân thể của cô, ngón tay vừa động một cái, cầm lấy tay của cô, đưa về phía nút áo mình.
Đem nút buộc quần áo, mở ra từng nút một.
Sau đó, chính là quần rơi xuống đất. . . . . . .
Dịch Giản không hề làm gì.
Hắn không có đẩy cô ra.
Cũng không có đưa tay ôm lấy cô.
Chỉ tùy ý để cánh tay cô, ôm hắn thật chặt.
Hắn có thể cảm giác được làn da đang lộ ra bên ngoài của cô, đang run rẩy, cũng không biết là đang hãi sợ, hay là đang làm nũng.
Thật ra, hắn cũng không quá hiểu về phụ nữ.
Cũng không hiểu cái gọi là lãng mạn trong tình yêu nam nữ đến cùng là cái gì.
Thế nhưng, hắn biết một điều, đó chính là người phụ nữ mà hắn muốn, từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng, cũng chỉ có thể là cô.
Một khi hắn đã nhận định, liền cố chấp mà kiên trì.
Vị trí bên cạnh hắn, xưa nay chỉ có một người là cô, không cho phép bất kỳ ai tới gần, cũng không cho phép bất luận người nào đứng ở bên cạnh hắn.
Chung Tình cảm giác được Dịch Giản không có bất kì động tác gì, cô cũng đoán không ra tính tình của hắn, hắn không thích nói chuyện, muốn suy đoán cũng khó khăn vô cùng.
Cô căng thẳng, tay không nhịn được mà dùng sức.
Dịch Giản cảm giác được tay của cô nắm thành quyền, lặng im một hồi, mới giơ tay lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng của cô, vỗ hai lần, miệng giật giật, giống như muốn nói chuyện, thế nhưng vẫn nuốt xuống.
Chỉ cúi đầu, nhìn tóc của cô, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sau đó, Dịch Giản đưa tay ra, túm lấy cánh tay của cô, từng chút một đẩy cô ra.
Sau đó đẩy thân thể cô ngã vào trên bàn đá.
Hắn nhìn vào đôi mắt của cô.
Đôi mắt của cô và hắn, đối diện nhau.
Không biết có phải đã gặp ảo giác hay không, trong giây phút kia, Chung Tình dường như nghe thấy trong đáy lòng mình, có một âm thanh tan vỡ.
Giống như có một vật gì đó đang gào thét, giẫy giụa, muốn chạy trốn.
Sắc mặt của cô tái nhợt.
Đưa tay ra, theo bản năng xoa ngực.
Mà Dịch Giản, một giây sau bắt được cánh tay cô, nắm tay của cô, phủ lên bộ sườn xám cô đang mặc, mở ra từng chút một.
Nhẹ nhàng cởi quần áo.
Sườn xám màu tím, vừa có chút đen tối vừa có chút ma mị, đang từng một chút tản mát ra. . . . . . .
Môi của hắn, cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Hai mắt nhìn thân thể của cô, ngón tay vừa động một cái, cầm lấy tay của cô, đưa về phía nút áo mình.
Đem nút buộc quần áo, mở ra từng nút một.
Sau đó, chính là quần rơi xuống đất. . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.