Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 482: Đêm động phòng hoa chúc 【25】
Diệp Phi Dạ
17/03/2017
Trên mặt anh, từ đầu đến cuối đều là gió nhạt mây trong, trong lòng lại nghĩ, chê cười, vậy thì cứ cười đi!
Khuôn mặt Chung Tình sớm đã nóng lên, cô cố gắng bình tĩnh đứng đó, cũng thật không ngờ, mình chẳng qua không quen nhìn Hà An Viện, làm bộ nhằm vào cô ả một phen, lại đổi lại hành vi như vậy của thiếu tướng.
Cô vốn học tam tòng tứ đức, lấy chồng làm trời.
Hôm nay, cô gả cho anh, làm cô gái của anh, đó là lấy anh làm trời rồi.
Nhưng mà, hiện giờ, anh lại cúi người, cẩn thận xoa giày vì cô như vậy, một cảm giác dị thường khó tả quay cuồng trong lòng cô, không cách nào kiềm chế xuống.
Chung Tình như cứng ngắc, chỉ cảm thấy ngón tay anh lướt trên miệng giày, xẹt qua da thịt của cô, cách một tầng tất chân tê tê dại dại, thiếu chút nữa cô đã không đứng vững được, chỉ cảm thấy thân thể, mềm, một ý nghĩ quen thuộc dao động xuôi khắp cơ thể.
Khuôn mặt của cô, càng lúc càng đỏ, đứng đó, bao quát anh.
Ở thời đại này, đàn ông đối xử như vậy với phụ nữ, sẽ khiến người ta khó nhìn nổi, nhưng bây giờ. . . Cũng không biết vì sao mọi người lại không có ý nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy thiếu tướng, càng lúc càng khiến người ta kính ngưỡng.
Có lẽ, là một người chồng tốt, mới có thể là một người đàn ông tốt.
"Thiếu tướng cực kì yêu thương thiếu tướng phu nhân đấy... Chừng nào thì anh sẽ đối xử được như thế với em?"
"Nè, thật sự là hình ảnh khiến người hâm mộ, con gái trong thiên hạ mà có được người chồng như vậy, có chết cũng không tiếc..."
"Tình cảm đẹp nhất, cũng không thể hơn thế, em là trân bảo trong tay anh, nuông chiều em, không chừng mực. . . "
Chung Tình cúi thấp đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt, cô rất muốn nói, thật ra cô không hề muốn anh như vậy, anh càng như vậy, cô càng áy náy.
Nhưng mà, cô không nói ra được.
Cô không biết mình rốt cuộc ích kỷ bao nhiêu, nhưng mà, cô từng muốn từ chối, chỉ là, anh chưa từng cho cô cơ hội cự tuyệt.
Cô không biết, tiếp tục như vậy, cô và anh, sớm chiều ở chung, kết quả giữ bọn họ sẽ biến thành gì?
Đến cùng là giống như cha mẹ mình, kết quả như vậy, hay đổi lấy kết quả như chị hai và Trác Nhiên?
Cô chờ mong, cô cũng sợ.
Cho nên, cô không dám nghĩ.
Dịch Giản, là thứ cô không thể hưởng thụ, như thuốc phiện, rất nguy hiểm, từ cái nhìn đầu tiên khi cô gặp mặt anh, cô đã nhắc nhở mình như thế.
Khuôn mặt Chung Tình sớm đã nóng lên, cô cố gắng bình tĩnh đứng đó, cũng thật không ngờ, mình chẳng qua không quen nhìn Hà An Viện, làm bộ nhằm vào cô ả một phen, lại đổi lại hành vi như vậy của thiếu tướng.
Cô vốn học tam tòng tứ đức, lấy chồng làm trời.
Hôm nay, cô gả cho anh, làm cô gái của anh, đó là lấy anh làm trời rồi.
Nhưng mà, hiện giờ, anh lại cúi người, cẩn thận xoa giày vì cô như vậy, một cảm giác dị thường khó tả quay cuồng trong lòng cô, không cách nào kiềm chế xuống.
Chung Tình như cứng ngắc, chỉ cảm thấy ngón tay anh lướt trên miệng giày, xẹt qua da thịt của cô, cách một tầng tất chân tê tê dại dại, thiếu chút nữa cô đã không đứng vững được, chỉ cảm thấy thân thể, mềm, một ý nghĩ quen thuộc dao động xuôi khắp cơ thể.
Khuôn mặt của cô, càng lúc càng đỏ, đứng đó, bao quát anh.
Ở thời đại này, đàn ông đối xử như vậy với phụ nữ, sẽ khiến người ta khó nhìn nổi, nhưng bây giờ. . . Cũng không biết vì sao mọi người lại không có ý nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy thiếu tướng, càng lúc càng khiến người ta kính ngưỡng.
Có lẽ, là một người chồng tốt, mới có thể là một người đàn ông tốt.
"Thiếu tướng cực kì yêu thương thiếu tướng phu nhân đấy... Chừng nào thì anh sẽ đối xử được như thế với em?"
"Nè, thật sự là hình ảnh khiến người hâm mộ, con gái trong thiên hạ mà có được người chồng như vậy, có chết cũng không tiếc..."
"Tình cảm đẹp nhất, cũng không thể hơn thế, em là trân bảo trong tay anh, nuông chiều em, không chừng mực. . . "
Chung Tình cúi thấp đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt, cô rất muốn nói, thật ra cô không hề muốn anh như vậy, anh càng như vậy, cô càng áy náy.
Nhưng mà, cô không nói ra được.
Cô không biết mình rốt cuộc ích kỷ bao nhiêu, nhưng mà, cô từng muốn từ chối, chỉ là, anh chưa từng cho cô cơ hội cự tuyệt.
Cô không biết, tiếp tục như vậy, cô và anh, sớm chiều ở chung, kết quả giữ bọn họ sẽ biến thành gì?
Đến cùng là giống như cha mẹ mình, kết quả như vậy, hay đổi lấy kết quả như chị hai và Trác Nhiên?
Cô chờ mong, cô cũng sợ.
Cho nên, cô không dám nghĩ.
Dịch Giản, là thứ cô không thể hưởng thụ, như thuốc phiện, rất nguy hiểm, từ cái nhìn đầu tiên khi cô gặp mặt anh, cô đã nhắc nhở mình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.