Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 484: Đêm động phòng hoa chúc 【27】
Diệp Phi Dạ
17/03/2017
Sau đó, anh mới đứng dậy, vươn đầu ngón tay, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô.
Trong tích tắc đấy, toàn trường im lặng như một kì tích.
Tình cảm tốt đẹp quá mức, cũng biểu lộ từng giọt từng giọt.
Như... thứ chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng.
Trong mắt mấy người phụ nữ khác, cũng thoáng lộ hốt hoảng, người phụ nữ nào không từng mơ mộng chuyện tình yêu khi còn trẻ, không ảo tưởng tình yêu của mình tốt đẹp cỡ nào, nhưng mà, hiện thực lúc nào cũng tàn khốc, mặc dù thân là vợ cả, nhưng vẫn phải cùng chia sẻ một người đàn ông với các cô gái khác.
Luyện thành thói quen rồi.
Cũng cảm thấy, đây là chuyện đương nhiên.
Cũng không biết, đến cùng bắt đầu từ lúc nào, tình yêu, lại biến thành vì con cái.
Hôn nhân, biến thành thứ cúi đầu.
Giống như, thế gian này, đã không tồn tại tình yêu chân thành.
Dần dần, tim vô cảm, thân thể cũng vô cảm, tình cảm, cũng chết lặng rồi.
Nhưng mà, đêm nay... Chàng trai thâm trầm, yên tĩnh, dáng vẻ phi phàm, trong mắt phảng phất muốn ẩn chứa hết cả nhu tình thiên hạ, nhìn cô dâu tuyệt mỹ giật mình rơi lệ trước mặt này... Hình ảnh như vậy thật sự... Tốt đẹp quá mức, tốt đẹp. . . khiến ở trong tích tắc đấy đáy lòng mọi người đều nở rộ nhu tình.
Trong lòng ai cũng cất giấu một phần yêu thương sâu sắc.
Chỉ là, bắt đầu xinh đẹp, kết cục thê thảm.
Trong tích tắc đấy, toàn trường yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Có cô gái nổi lên ánh lệ trong mắt.
Dịch Giản chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên da thịt cô, nụ hôn đi tới tận giọt nước mắt cuối cùng.
Cái gì anh cũng không nói, chỉ là một động tác đơn giản, đã có thể suy diễn ra ý nghĩ chân thực nhất trong đáy lòng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Rất lâu, mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vỗ tay chân thành.
Từng phát từng phát, để lộ sự chúc phúc thành tâm.
Mong ước một đôi tân nhân này, mỹ mãn, mong ước tình yêu bọn họ, thật sự có thể Vĩnh Hằng Bất Biến.
Đợi cho già đi, xoay người nhìn lại quá khứ, đột nhiên phát hiện, thật ra, tình cảm bọn họ, vẫn thuần khiết mà lại thuần túy, không nhiễm chút dơ bẩn và thấp hèn.
Chung Tình vẫn còn trầm luân.
Mặc dù, chỉ khoảng khắc.
Nhưng mà, cô có lẽ thật sự trầm luân rồi.
Lúc đó, cô nghĩ, từ nay về sau, cô sẽ hạnh phúc sao? Cô sẽ hạnh phúc thật sao? Có phải cô thật sự có thể không phải cô đơn nữa hay không. . .
Trong tích tắc đấy, toàn trường im lặng như một kì tích.
Tình cảm tốt đẹp quá mức, cũng biểu lộ từng giọt từng giọt.
Như... thứ chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng.
Trong mắt mấy người phụ nữ khác, cũng thoáng lộ hốt hoảng, người phụ nữ nào không từng mơ mộng chuyện tình yêu khi còn trẻ, không ảo tưởng tình yêu của mình tốt đẹp cỡ nào, nhưng mà, hiện thực lúc nào cũng tàn khốc, mặc dù thân là vợ cả, nhưng vẫn phải cùng chia sẻ một người đàn ông với các cô gái khác.
Luyện thành thói quen rồi.
Cũng cảm thấy, đây là chuyện đương nhiên.
Cũng không biết, đến cùng bắt đầu từ lúc nào, tình yêu, lại biến thành vì con cái.
Hôn nhân, biến thành thứ cúi đầu.
Giống như, thế gian này, đã không tồn tại tình yêu chân thành.
Dần dần, tim vô cảm, thân thể cũng vô cảm, tình cảm, cũng chết lặng rồi.
Nhưng mà, đêm nay... Chàng trai thâm trầm, yên tĩnh, dáng vẻ phi phàm, trong mắt phảng phất muốn ẩn chứa hết cả nhu tình thiên hạ, nhìn cô dâu tuyệt mỹ giật mình rơi lệ trước mặt này... Hình ảnh như vậy thật sự... Tốt đẹp quá mức, tốt đẹp. . . khiến ở trong tích tắc đấy đáy lòng mọi người đều nở rộ nhu tình.
Trong lòng ai cũng cất giấu một phần yêu thương sâu sắc.
Chỉ là, bắt đầu xinh đẹp, kết cục thê thảm.
Trong tích tắc đấy, toàn trường yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Có cô gái nổi lên ánh lệ trong mắt.
Dịch Giản chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên da thịt cô, nụ hôn đi tới tận giọt nước mắt cuối cùng.
Cái gì anh cũng không nói, chỉ là một động tác đơn giản, đã có thể suy diễn ra ý nghĩ chân thực nhất trong đáy lòng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Rất lâu, mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vỗ tay chân thành.
Từng phát từng phát, để lộ sự chúc phúc thành tâm.
Mong ước một đôi tân nhân này, mỹ mãn, mong ước tình yêu bọn họ, thật sự có thể Vĩnh Hằng Bất Biến.
Đợi cho già đi, xoay người nhìn lại quá khứ, đột nhiên phát hiện, thật ra, tình cảm bọn họ, vẫn thuần khiết mà lại thuần túy, không nhiễm chút dơ bẩn và thấp hèn.
Chung Tình vẫn còn trầm luân.
Mặc dù, chỉ khoảng khắc.
Nhưng mà, cô có lẽ thật sự trầm luân rồi.
Lúc đó, cô nghĩ, từ nay về sau, cô sẽ hạnh phúc sao? Cô sẽ hạnh phúc thật sao? Có phải cô thật sự có thể không phải cô đơn nữa hay không. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.