Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 461: Đêm động phòng hoa chúc 【4】
Diệp Phi Dạ
11/03/2017
Chung Tình cũng học dáng vẻ của anh, đưa đầu lưỡi ra, thử mút lấy đầu lưỡi của anh, toàn thân Dịch Giản run lên, mút lấy lưỡi của cô, mở miệng, giọng nói cũng khản đặc đi: "Tiểu yêu tinh này... . . ."
Chung Tình xấu hổ nhắm hai mắt lại, cô cảm nhận được nụ hôn của Dịch Giản càng lúc càng lướt xuống, hệt như muốn đốt cháy cô vậy.
Đáy lòng của cô, cũng rung lên, thiếu tướng như vậy, đó chính là biểu hiện, anh vẫn có hứng thú với cơ thể của cô, nếu như vậy, vậy đã nói rõ, trong một khoảng thời gian, cô có thể sắp xếp được rất nhiều việc.
Tay Dịch Giản đã bắt đầu không thành thật mà đi dọc theo sườn xám của cô, vuốt ve từng đường cong của cô.
Anh dán thật chặt vào thân thể cô, siết chặt cô vào trong lòng mình.
Chung Tình hôm nay ôn thuận đến lạ thường, không phản kháng, cũng không chống đối mặc cho người đàn ông này hành hạ mình như vậy.
Có lẽ là do sự ngoan ngoãn này của cô đã khiến cho Dịch Giản như củi khô bị thiêu đốt, không có cách nào đè nén.
Anh vươn tay, muốn cởi nút áo trên người cô.
Chung Tình cũng học Dịch Giản, đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại cơi quần áo Dịch Giản, nút áo sơ mi của cô rất nhỏ, cô phải cố hết sức để cởi.
Lực của cô rất nhỏ, thỉnh thoảng cọ lấy da thịt của anh, Dịch Giản hừ một tiếng, nhưng không ngăn cô mà nhắm mắt lại, mặc cho cô hành hạ anh như vậy.
Qua một hồi, Dịch Giản cũng có cảm giác như thân thể đã sắp bị thiêu cháy, lúc này cô cởi hết được áo của anh.
Dịch Giản nằm trên người của cô.
Chung Tình run lẩy bẩy, lặng lẽ mở mắt, cô vẫn ý thức được nơi này là phòng khách, còn là phòng khách lầu một, nếu Từ Ngang không cẩn thận tiến vào, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Nhất thời, Chung Tình nói khẽ: "Thiếu tướng, chúng ta lên lầu... . . . lên lầu rồi tiếp tục... . . ."
Cô vừa nói, đột nhiên Dịch Giản hồi thần, mới nhận ra, suýt chút nữa mình đã cướp cò, trong mắt của anh vẫn bị nhu tình lấp đầy... Dù muốn, nhưng vẫn nỗ lực áp chế.
Anh đứng dậy, sửa lại quần áo, chẳng qua chỉ mặc quần, nửa người vẫn cởi trần, cầm áo sơ mi của mình rồi ôm cô lên lầu.
Tay Chung Tình vòng lên cổ của anh, gò má cũng ửng hồng, không nói tiếng nào.
Anh ôm cô lên trên giường, thả cô xuống, xốc chăn, đắp kín người cô, sau đó hít một hơi, cúi đầu, hôn trán của cô, xoay người, đi ra ngoài.
Chung Tình xấu hổ nhắm hai mắt lại, cô cảm nhận được nụ hôn của Dịch Giản càng lúc càng lướt xuống, hệt như muốn đốt cháy cô vậy.
Đáy lòng của cô, cũng rung lên, thiếu tướng như vậy, đó chính là biểu hiện, anh vẫn có hứng thú với cơ thể của cô, nếu như vậy, vậy đã nói rõ, trong một khoảng thời gian, cô có thể sắp xếp được rất nhiều việc.
Tay Dịch Giản đã bắt đầu không thành thật mà đi dọc theo sườn xám của cô, vuốt ve từng đường cong của cô.
Anh dán thật chặt vào thân thể cô, siết chặt cô vào trong lòng mình.
Chung Tình hôm nay ôn thuận đến lạ thường, không phản kháng, cũng không chống đối mặc cho người đàn ông này hành hạ mình như vậy.
Có lẽ là do sự ngoan ngoãn này của cô đã khiến cho Dịch Giản như củi khô bị thiêu đốt, không có cách nào đè nén.
Anh vươn tay, muốn cởi nút áo trên người cô.
Chung Tình cũng học Dịch Giản, đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại cơi quần áo Dịch Giản, nút áo sơ mi của cô rất nhỏ, cô phải cố hết sức để cởi.
Lực của cô rất nhỏ, thỉnh thoảng cọ lấy da thịt của anh, Dịch Giản hừ một tiếng, nhưng không ngăn cô mà nhắm mắt lại, mặc cho cô hành hạ anh như vậy.
Qua một hồi, Dịch Giản cũng có cảm giác như thân thể đã sắp bị thiêu cháy, lúc này cô cởi hết được áo của anh.
Dịch Giản nằm trên người của cô.
Chung Tình run lẩy bẩy, lặng lẽ mở mắt, cô vẫn ý thức được nơi này là phòng khách, còn là phòng khách lầu một, nếu Từ Ngang không cẩn thận tiến vào, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Nhất thời, Chung Tình nói khẽ: "Thiếu tướng, chúng ta lên lầu... . . . lên lầu rồi tiếp tục... . . ."
Cô vừa nói, đột nhiên Dịch Giản hồi thần, mới nhận ra, suýt chút nữa mình đã cướp cò, trong mắt của anh vẫn bị nhu tình lấp đầy... Dù muốn, nhưng vẫn nỗ lực áp chế.
Anh đứng dậy, sửa lại quần áo, chẳng qua chỉ mặc quần, nửa người vẫn cởi trần, cầm áo sơ mi của mình rồi ôm cô lên lầu.
Tay Chung Tình vòng lên cổ của anh, gò má cũng ửng hồng, không nói tiếng nào.
Anh ôm cô lên trên giường, thả cô xuống, xốc chăn, đắp kín người cô, sau đó hít một hơi, cúi đầu, hôn trán của cô, xoay người, đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.