Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 223: Đi dạo phố cùng Thiếu Tướng (21)
Diệp Phi Dạ
03/01/2017
Không làm phiền hắn. . . . . . . . . . . . Ở trong lòng cô, chỉ có
tính toán hắn, có thể từ hắn lấy đi bao nhiêu chỗ tốt, nhưng chưa bao
giờ gây phiền phức ở trước mặt hắn.
Người có thể khiến cho cô gây phiền phức ở trước mặt, đều là những người thân cận nhất của cô.
Khi nào cô mới có thể đối với hắn, vứt sạch hết tất cả những phòng bị?
Dịch Giản dường như có chút tức giận, nhưng vẫn đợi cô đi đến bên người, than nhẹ một tiếng, đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, lên xe.
Sự tự chủ của hắn vẫn rất mạnh . . . . . . . . . . . . Nhưng chỉ có hắn biết, sự tự chủ đó, đối với hắn mà nói là có bao nhiêu đau đớn.
Hắn sợ cô sẽ sợ hắn, nên hắn sẽ không nổi nóng với cô. . . . . . . . . . . .
===============================================================
Trên đường cái, người lui kẻ tới.
Tình cờ có mấy chiếc xe đi ngang qua.
Dịch Giản kéo cửa xe xuống, thì đã đứng trước một cửa tiệm mặt tiền.
Bên trong cửa tiệm, bày ra đủ loại kiểu dáng quần áo, còn có âu phục đến từ nước ngoài.
Dịch Giản ngừng xe, đi qua một bên mở cửa xe ra, đưa tay ra để Chung Tình đỡ lấy cánh tay của mình, xuống xe.
Hắn ôm eo cô, đi vào trong bên trong.
Người bán hàng nhìn thấy bọn họ đến, cảm thấy đây là một đôi nam nữ đẹp đôi, mắt sáng rỡ, không nhịn được có chút ngây dại, vì thế thật lâu sau, cũng không có tới bắt chuyện.
Dịch Giản lười biếng ngồi ở một bên ghế salông, nhìn Chung Tình ở trong một đống quần áo chọn tới chọn lui.
Phụ nữ lúc nào cũng vậy, một giây trước mới nói không cần mua đồ, một giây sau khi nhìn thấy nhiều quần áo mỹ lệ như vậy, lại có chút yêu thích không muốn buông tay.
Chung Tình nhìn một vòng, phát hiện mỗi một bộ quần áo đều có sự đặc sắc của riêng mình.
Cô nhìn lần lượt từng cái, dáng vẻ khá yên tĩnh.
Hai cô gái kế bên thỉnh thoảng liếc nhìn cô một chút, sau đó lại liếc nhìn người ngồi ở ghế salong, ánh mắt trước sau vẫn dừng lại ở trên người Dịch Giản.
Bọn họ đều là lén lút nhìn.
Chung Tình nhìn thấy những ánh mắt đó, theo bản năng lườm cho một phát, thế nhưng những người kia lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dịch Giản thì lại không.
Hắn chỉ chăm chú nhìn Chung Tình, còn những người khác, ai nhìn hắn, hắn đều bỏ mặc.
Lúc này đã là buổi chiều, nhưng vẫn còn khá nhiều nắng.
Trong cửa tiệm khá sáng sửa.
Chung Tình dựa vào kích cỡ của bản thân, chọn quần áo, sau đó tiến vào phòng mặc thử đồ.
Người có thể khiến cho cô gây phiền phức ở trước mặt, đều là những người thân cận nhất của cô.
Khi nào cô mới có thể đối với hắn, vứt sạch hết tất cả những phòng bị?
Dịch Giản dường như có chút tức giận, nhưng vẫn đợi cô đi đến bên người, than nhẹ một tiếng, đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, lên xe.
Sự tự chủ của hắn vẫn rất mạnh . . . . . . . . . . . . Nhưng chỉ có hắn biết, sự tự chủ đó, đối với hắn mà nói là có bao nhiêu đau đớn.
Hắn sợ cô sẽ sợ hắn, nên hắn sẽ không nổi nóng với cô. . . . . . . . . . . .
===============================================================
Trên đường cái, người lui kẻ tới.
Tình cờ có mấy chiếc xe đi ngang qua.
Dịch Giản kéo cửa xe xuống, thì đã đứng trước một cửa tiệm mặt tiền.
Bên trong cửa tiệm, bày ra đủ loại kiểu dáng quần áo, còn có âu phục đến từ nước ngoài.
Dịch Giản ngừng xe, đi qua một bên mở cửa xe ra, đưa tay ra để Chung Tình đỡ lấy cánh tay của mình, xuống xe.
Hắn ôm eo cô, đi vào trong bên trong.
Người bán hàng nhìn thấy bọn họ đến, cảm thấy đây là một đôi nam nữ đẹp đôi, mắt sáng rỡ, không nhịn được có chút ngây dại, vì thế thật lâu sau, cũng không có tới bắt chuyện.
Dịch Giản lười biếng ngồi ở một bên ghế salông, nhìn Chung Tình ở trong một đống quần áo chọn tới chọn lui.
Phụ nữ lúc nào cũng vậy, một giây trước mới nói không cần mua đồ, một giây sau khi nhìn thấy nhiều quần áo mỹ lệ như vậy, lại có chút yêu thích không muốn buông tay.
Chung Tình nhìn một vòng, phát hiện mỗi một bộ quần áo đều có sự đặc sắc của riêng mình.
Cô nhìn lần lượt từng cái, dáng vẻ khá yên tĩnh.
Hai cô gái kế bên thỉnh thoảng liếc nhìn cô một chút, sau đó lại liếc nhìn người ngồi ở ghế salong, ánh mắt trước sau vẫn dừng lại ở trên người Dịch Giản.
Bọn họ đều là lén lút nhìn.
Chung Tình nhìn thấy những ánh mắt đó, theo bản năng lườm cho một phát, thế nhưng những người kia lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dịch Giản thì lại không.
Hắn chỉ chăm chú nhìn Chung Tình, còn những người khác, ai nhìn hắn, hắn đều bỏ mặc.
Lúc này đã là buổi chiều, nhưng vẫn còn khá nhiều nắng.
Trong cửa tiệm khá sáng sửa.
Chung Tình dựa vào kích cỡ của bản thân, chọn quần áo, sau đó tiến vào phòng mặc thử đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.