Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 225: Đi dạo phố cùng Thiếu Tướng (23)
Diệp Phi Dạ
03/01/2017
Chung Tình nghiêng đầu, nhìn lướt qua những con số trên mặt giấy, nét chữ rồng bay phượng múa rất là đẹp mắt.
Cô không nhịn được mà cảm thấy tò mò, hắn làm sao biết kích cỡ của mình?
Thế nhưng chưa kịp hỏi.
Ông chủ đã xen ngang: "Hiện tại. . . . . . . . . trong tiệm cũng có một ít vải tốt, hai vị có muốn đi xem. . . . . . hay. . . . . . không?"
Dịch Giản đời nào để ý tới lời ông chủ đang nói.
Ông chủ nhìn thấy Dịch Giản không lên tiếng, cảm thấy một trận lúng túng, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Hắn cũng không biết tại sao, vừa nãy người đàn ông này ngồi ở chỗ đó, cảm thấy hắn rất đẹp, rất lười, không có gì đáng sợ.
Thế nhưng hiện tại, hắn (Dịch Giản) đứng ở trước mặt hắn không nói lời nào, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc, lại làm cho hắn trong nháy mắt không biết nên nói cái gì.
Ông chủ cho rằng Dịch Giản và Chung Tình phải rời đi, lắp ba lắp bắp, vội vã cuống cuồng nói: "Hai vị. . . . . . . . . Đi thong thả. . . . . . . . ."
Ai biết, Dịch Giản nhìn Chung Tình một hồi lâu, chỉ nhíu mày, quay đầu, cầm giấy bút trong tay ông chủ, cúi đầu, lại một lần nữa viết một chuỗi số đè lên những chuỗi số lúc nãy.
Ông chủ kinh ngạc hỏi: "Chuyện này. . . . . . . . . sao lại như vậy, kích thước này không hợp với dáng người của vị tiểu thư đây, rất lớn."
Dịch Giản giống như không nghe thấy ông chủ nói cái gì, vô thanh vô tức quay đầu, ôm eo Chung Tình, đi ra ngoài.
"Tại sao sửa lại?" Chung Tình ngẩng đầu, lần này không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, sau một thời gian nữa sẽ mập lên."
"Sẽ không, từ nhỏ tôi đã như vậy, có ăn thế nào cũng không mập lên." Điểm ấy, Chung Tình rất lấy làm tự hào.
"Sẽ không." Dịch Giản nói ra hai chữ, không hề có một tiếng động xiết chặt tay, hắn nhất định phải nuôi béo cô, cô bây giờ quá gầy.
Sau khi ông chủ nhìn hai người rời đi, cảm thấy trong lòng một hồi run rẩy.
Mỗi ngày, người tới nơi này để lựa quần áo đều nhiều vô số kể, thế nhưng lại chưa thấy người đàn ông nào, từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào, nhưng chỉ lúc đối mặt với người phụ nữ của mình thì mới lên tiếng.
Nói vậy, trong lòng người đàn ông này chỉ có người phụ nữ kia.
Dịch Giản và Chung Tình lại không biết, một thời gian sau, những người ở trong tiệm bán quần áo kia vẫn chưa có lấy lại tinh thần.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ra cửa, Dịch Giản vẫn chưa lái xe, mà dắt tay Chung Tình đi vào tiệm giầy cách đó không xa.
Cô không nhịn được mà cảm thấy tò mò, hắn làm sao biết kích cỡ của mình?
Thế nhưng chưa kịp hỏi.
Ông chủ đã xen ngang: "Hiện tại. . . . . . . . . trong tiệm cũng có một ít vải tốt, hai vị có muốn đi xem. . . . . . hay. . . . . . không?"
Dịch Giản đời nào để ý tới lời ông chủ đang nói.
Ông chủ nhìn thấy Dịch Giản không lên tiếng, cảm thấy một trận lúng túng, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Hắn cũng không biết tại sao, vừa nãy người đàn ông này ngồi ở chỗ đó, cảm thấy hắn rất đẹp, rất lười, không có gì đáng sợ.
Thế nhưng hiện tại, hắn (Dịch Giản) đứng ở trước mặt hắn không nói lời nào, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc, lại làm cho hắn trong nháy mắt không biết nên nói cái gì.
Ông chủ cho rằng Dịch Giản và Chung Tình phải rời đi, lắp ba lắp bắp, vội vã cuống cuồng nói: "Hai vị. . . . . . . . . Đi thong thả. . . . . . . . ."
Ai biết, Dịch Giản nhìn Chung Tình một hồi lâu, chỉ nhíu mày, quay đầu, cầm giấy bút trong tay ông chủ, cúi đầu, lại một lần nữa viết một chuỗi số đè lên những chuỗi số lúc nãy.
Ông chủ kinh ngạc hỏi: "Chuyện này. . . . . . . . . sao lại như vậy, kích thước này không hợp với dáng người của vị tiểu thư đây, rất lớn."
Dịch Giản giống như không nghe thấy ông chủ nói cái gì, vô thanh vô tức quay đầu, ôm eo Chung Tình, đi ra ngoài.
"Tại sao sửa lại?" Chung Tình ngẩng đầu, lần này không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, sau một thời gian nữa sẽ mập lên."
"Sẽ không, từ nhỏ tôi đã như vậy, có ăn thế nào cũng không mập lên." Điểm ấy, Chung Tình rất lấy làm tự hào.
"Sẽ không." Dịch Giản nói ra hai chữ, không hề có một tiếng động xiết chặt tay, hắn nhất định phải nuôi béo cô, cô bây giờ quá gầy.
Sau khi ông chủ nhìn hai người rời đi, cảm thấy trong lòng một hồi run rẩy.
Mỗi ngày, người tới nơi này để lựa quần áo đều nhiều vô số kể, thế nhưng lại chưa thấy người đàn ông nào, từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào, nhưng chỉ lúc đối mặt với người phụ nữ của mình thì mới lên tiếng.
Nói vậy, trong lòng người đàn ông này chỉ có người phụ nữ kia.
Dịch Giản và Chung Tình lại không biết, một thời gian sau, những người ở trong tiệm bán quần áo kia vẫn chưa có lấy lại tinh thần.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ra cửa, Dịch Giản vẫn chưa lái xe, mà dắt tay Chung Tình đi vào tiệm giầy cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.