Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 143: Dịch Giản nổi cơn ghen (18)
Diệp Phi Dạ
24/12/2016
Tay của cô chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường, hệt như đang nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng, bám thật chặt.
Anh nhìn dáng vẻ cố chịu đó của cô, lòng càng tức giận hơn... Tại sao cô có thể cười với người khác, cười tự nhiên với người khác, nhưng hết lần này tới lần khác lại khách sáo với anh như vậy!
Như thế, càng phải khiến cho cô đau khổ, càng đau đớn hơn.
Thân thể của cô dần có phản ứng.
Mặc dù vẫn còn rất đau...
Càng như thế, Dịch Giản càng hăng hái, còn Chung Tình chỉ mong kết thúc thật nhanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh không hề theo ý của cô, cũng không biết rố cuộc là bao lâu, cô dần trở nên mơ hồ, không phân biệt được đau và không đau nữa, có lẽ bản thân đã quen rồi.
Dần dần, cô lại bắt đầu phát ra mấy tiếng nấc.
Anh nghe thấy tiếng nấc của cô, cũng không biết có phải do nguyên nhân mấy ngày nay chưa muốn cô hay không mà lòng run lên, thân thể hơi căn lên, cứ như vậy mà kết thúc.
Mà lúc này, Chung Tình đã sớm không còn chút sức lực nào.
Thân thể hoàn toàn hỗn độn.
Cô như một cái khung vỡ, không thề nào nhúc nhích.
Ai ngờ, anh lại nâng mặt cô lên, cúi đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tròng mắt vẫn lạnh như cũ.
Lần này, anh không giống như trước, anh mắt luôn dịu dàng, mang theo chút nhu tình.
Từ đầu đến cuối, anh đều là vị thiếu tướng lạnh lùng đang tiến hành cuộc yêu này.
Trong giây phút ấy, Chung Tình cảm thấy lòng mình còn mang theo chút đau đớn... Thậm chí còn có cả chút uất ức.
Cô thật sự không biết, rốt cuộc mình đã làm gì để anh giận đến thế.
Mà anh chỉ nhìn cô một chút đã dời tầm mắt đi.
Anh không thể nhìn cô.
Nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô, anh sẽ mềm lòng, anh thầm giễu cợt mình, cô gái này, cho dù thế nào, cho dù không vui, cho dù trái tim đã như đóng băng của anh cũng sẽ tan rã, anh không thể khống chế được mình, tim của anh đã đi theo cô, cùng nhau run rẩy.
Cô gái này, là khắc tinh của anh.
Anh đang giận, hệt như đang phải che giấu bản thân mình.
Anh lại bắt đầu tiếp tục, đối với cô mà nói là một lần hành hạ đằng đẵng.
Anh ôm cô, bắt đầu tiến vào, không hề để ý cô có mệt hay không, có muốn hay không, toàn bộ chỉ làm theo ý muốn của mình.
Ánh đèn mờ tối, ánh lên thân thể hai người, tạo thành chút bóng ảnh mông lung.
Anh nhìn dáng vẻ cố chịu đó của cô, lòng càng tức giận hơn... Tại sao cô có thể cười với người khác, cười tự nhiên với người khác, nhưng hết lần này tới lần khác lại khách sáo với anh như vậy!
Như thế, càng phải khiến cho cô đau khổ, càng đau đớn hơn.
Thân thể của cô dần có phản ứng.
Mặc dù vẫn còn rất đau...
Càng như thế, Dịch Giản càng hăng hái, còn Chung Tình chỉ mong kết thúc thật nhanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh không hề theo ý của cô, cũng không biết rố cuộc là bao lâu, cô dần trở nên mơ hồ, không phân biệt được đau và không đau nữa, có lẽ bản thân đã quen rồi.
Dần dần, cô lại bắt đầu phát ra mấy tiếng nấc.
Anh nghe thấy tiếng nấc của cô, cũng không biết có phải do nguyên nhân mấy ngày nay chưa muốn cô hay không mà lòng run lên, thân thể hơi căn lên, cứ như vậy mà kết thúc.
Mà lúc này, Chung Tình đã sớm không còn chút sức lực nào.
Thân thể hoàn toàn hỗn độn.
Cô như một cái khung vỡ, không thề nào nhúc nhích.
Ai ngờ, anh lại nâng mặt cô lên, cúi đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tròng mắt vẫn lạnh như cũ.
Lần này, anh không giống như trước, anh mắt luôn dịu dàng, mang theo chút nhu tình.
Từ đầu đến cuối, anh đều là vị thiếu tướng lạnh lùng đang tiến hành cuộc yêu này.
Trong giây phút ấy, Chung Tình cảm thấy lòng mình còn mang theo chút đau đớn... Thậm chí còn có cả chút uất ức.
Cô thật sự không biết, rốt cuộc mình đã làm gì để anh giận đến thế.
Mà anh chỉ nhìn cô một chút đã dời tầm mắt đi.
Anh không thể nhìn cô.
Nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô, anh sẽ mềm lòng, anh thầm giễu cợt mình, cô gái này, cho dù thế nào, cho dù không vui, cho dù trái tim đã như đóng băng của anh cũng sẽ tan rã, anh không thể khống chế được mình, tim của anh đã đi theo cô, cùng nhau run rẩy.
Cô gái này, là khắc tinh của anh.
Anh đang giận, hệt như đang phải che giấu bản thân mình.
Anh lại bắt đầu tiếp tục, đối với cô mà nói là một lần hành hạ đằng đẵng.
Anh ôm cô, bắt đầu tiến vào, không hề để ý cô có mệt hay không, có muốn hay không, toàn bộ chỉ làm theo ý muốn của mình.
Ánh đèn mờ tối, ánh lên thân thể hai người, tạo thành chút bóng ảnh mông lung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.