Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 148: Dịch Giản nổi cơn ghen (23)
Diệp Phi Dạ
24/12/2016
Chung Tình cười miễn cưỡng, thật ra thì cô không muốn nói chuyện, chỉ đứng như thế mà cô đã có cảm giác mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào,
cố nén đau, dùng giọng nói run rẩy để nói một câu: "Thiếu tướng, Chung
Tình xin lui..."
Những lời này, lần tiên cô nói còn mang theo vài phần e lệ và bất an.
Nhưng dần, sau mấy lần như thế, cũng đã thành thói quen.
Dường như đó đã trở thành câu nói sau khi bọn họ kết thúc.
Mỗi lần anh nghe cô nói câu này cũng không hề lên tiếng, chỉ bắt đầu chờ cô một chút, về sau, cô đã hiểu, anh không nói gì nghĩa là cho phép, cho nên sau khi nói lời như thế, cô chờ một lát, rồi xoay người rời đi.
Hôm nay khi cô nói xong, xoay người rời đi như thường ngày.
Ai ngờ Dịch Giản cũng đứng lên theo, đi ra bên ngoài.
Cô cúi đầu đi xuống cầu thang, mỗi bước đi đều rất khó khăn, cũng rất cẩn thận, hệt như sợ không cẩn thận bị trượt chân mà rơi từ trên xuống vậy.
Cô đi rất chậm, có thể thấy được lúc này người cô đau đến bao nhiêu.
Dịch Giản không vội, cứ bước đi cách cô hai ba bước.
Từ Ngang thấy hai người xuống chung với nhau, lập tức hiểu được ý của thiếu tướng, vội vàng đi lên trước, vô cùng cung kính đứng trước mặt thiếu tướng: "Thiếu tướng, cần chuẩn bị xe không?"
Dịch Giản không lên tiếng nói chuyện, chỉ đảo mắt nhìn Chung Tình đi đứng khó khăn trước mặt, lại nói: "Được."
Từ Ngang thấy Dịch Giản gật đầu, nghiêng đầu, đầu tiên là tôn kính liếc mắt nhìn Chung Tình, cũng không biết vì sao, tối nay chuyện phá lệ rất nhiều.
"Chung tiểu thư, cô chờ tôi đi lấy xe, vừa lúc thiếu tướng cũng phải ra ngoài, tiễn cô một đoạn đường."
Nói xong Từ Ngang xoay người ra ngoài, đi lấy xe.
"Không cần..." Chung Tình sợ bị người phát hiện, từ chối theo bản năng.
Những chuyện này, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trong không khí như có một dòng nước lạnh chảy qua,
Chung Tình mới nói được một nửa đã phải ngừng lại.
Cô miễn cưỡng cười cười, nhìn sang thiếu tướng ở bên cạnh, giải thích: "Tôi nên tự về."
Dịch Gi ản thấy cô như thế, sắc mặt càng lạnh hơn: "Tuỳ cô!"
Nói xong, còn lạnh lùng trừng mắt liếc Chung Tình.
Lòng Chung Tình hơi căng thẳng, mím môi, đứng ở nói đó, tiến thoái lưỡng nan.
Vừa lúc Từ Ngang đi vào, thấy hai người như thế, vội vàng tiến lên giảng hoà.
Những lời này, lần tiên cô nói còn mang theo vài phần e lệ và bất an.
Nhưng dần, sau mấy lần như thế, cũng đã thành thói quen.
Dường như đó đã trở thành câu nói sau khi bọn họ kết thúc.
Mỗi lần anh nghe cô nói câu này cũng không hề lên tiếng, chỉ bắt đầu chờ cô một chút, về sau, cô đã hiểu, anh không nói gì nghĩa là cho phép, cho nên sau khi nói lời như thế, cô chờ một lát, rồi xoay người rời đi.
Hôm nay khi cô nói xong, xoay người rời đi như thường ngày.
Ai ngờ Dịch Giản cũng đứng lên theo, đi ra bên ngoài.
Cô cúi đầu đi xuống cầu thang, mỗi bước đi đều rất khó khăn, cũng rất cẩn thận, hệt như sợ không cẩn thận bị trượt chân mà rơi từ trên xuống vậy.
Cô đi rất chậm, có thể thấy được lúc này người cô đau đến bao nhiêu.
Dịch Giản không vội, cứ bước đi cách cô hai ba bước.
Từ Ngang thấy hai người xuống chung với nhau, lập tức hiểu được ý của thiếu tướng, vội vàng đi lên trước, vô cùng cung kính đứng trước mặt thiếu tướng: "Thiếu tướng, cần chuẩn bị xe không?"
Dịch Giản không lên tiếng nói chuyện, chỉ đảo mắt nhìn Chung Tình đi đứng khó khăn trước mặt, lại nói: "Được."
Từ Ngang thấy Dịch Giản gật đầu, nghiêng đầu, đầu tiên là tôn kính liếc mắt nhìn Chung Tình, cũng không biết vì sao, tối nay chuyện phá lệ rất nhiều.
"Chung tiểu thư, cô chờ tôi đi lấy xe, vừa lúc thiếu tướng cũng phải ra ngoài, tiễn cô một đoạn đường."
Nói xong Từ Ngang xoay người ra ngoài, đi lấy xe.
"Không cần..." Chung Tình sợ bị người phát hiện, từ chối theo bản năng.
Những chuyện này, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trong không khí như có một dòng nước lạnh chảy qua,
Chung Tình mới nói được một nửa đã phải ngừng lại.
Cô miễn cưỡng cười cười, nhìn sang thiếu tướng ở bên cạnh, giải thích: "Tôi nên tự về."
Dịch Gi ản thấy cô như thế, sắc mặt càng lạnh hơn: "Tuỳ cô!"
Nói xong, còn lạnh lùng trừng mắt liếc Chung Tình.
Lòng Chung Tình hơi căng thẳng, mím môi, đứng ở nói đó, tiến thoái lưỡng nan.
Vừa lúc Từ Ngang đi vào, thấy hai người như thế, vội vàng tiến lên giảng hoà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.