Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 679: Dương Đình gọi tới 【10】
Diệp Phi Dạ
11/05/2017
Bạc Địch vươn tay, chỉ Tần Diệp, tức giận một câu cũng nói không nên
lời, anh biết không nên mang Tần Diệp tới, nếu không phải Tần Diệp có
thể cho xem bệnh cho Nghê Y, anh thề, nhất định sẽ ném Tần Diệp đến Bắc
Cực! Trong lúc bất chợt ngoài cửa có người làm đầu đầy
mồ hôi chạy vào, vội vàng báo cáo với Bạc Địch: "Bạc tiên sinh, đã lục
soát đã tìm, không tìm được bóng dáng Nghê Y tiểu thư, cũng không biết
rốt cuộc Nghê Y tiểu thư đã đi từ lúc nào... . . ."
Trong mắt Bạc Địch, thoáng hiện chút bóng tối.
Từ trước, anh hôn Nghê Y một lần, cô gái nhỏ ấy chạy, chạy tám năm, anh mới tìm được cô về, sau đó lại nhốt ở bên cạnh mình.
Hiện tại, buổi tối kết hôn, cô bỏ thuốc anh rồi chạy, lần trốn này, không biết sẽ trốn đến bao lâu, trời đất chứng giám, anh ta hiện tại, thật sự rất muốn giết người!
Nếu như... . . . Cô gái nhỏ ấy, bị anh lôi về, anh thề, chắc chắn, anh ta sẽ chặt đứt hai chân của cô!
Cho cô nằm ở trên giường, ngồi xe lăn, anh nuôi cả đời cũng được!
Nhất thời, Bạc Địch ngẩng đầu lên, thản nhiên ra lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ... . . . Phong toả mọi bến xe và tàu lửa, phái người giám sát!"
"Vâng, Bạc tiên sinh!"
Mọi người ra ngoài, khóe môi Bạc Địch lại hiện lên một nụ cười lạnh... . . . Nghê Y... . . . tốt nhất, em nên ngoan ngoãn trở lại cho tôi, nếu không... . . . Bị tôi tìm được, em chết chắc!
===============================================================
Điện thoại vang lên.
Chung Tình ngồi dậy từ trên ghế salon, bụng vẫn còn hơi đau , cộng thêm sáng sớm hôm qua, Dịch Giản không chút che giấu hướng nói với cô, quan hệ của anh và Dương Đình rất tốt, dẫn đến tâm tình uất ức, cho nên, cả người cứ buồn buồn không vui.
Nhận điện thoại, cô có chút thờ ơ, uể oải nói: "Ai vậy?"
"Xin hỏi, Giản có ở đấy không?"
Chung Tình lập tức sững người, cô nhớ giọng nói này, rõ ràng chính là Dương Đình!
Sao cô ấy lại gọi tới, cô nắm ống nghe, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: "Anh ấy không có ở đây."
Nói xong, Chung Tình liền muốn cúp điện thoại.
Ai ngờ, Dương Đình lại nói: "Không có có ở đấy phải không? Vậy cô truyền lời giúp tôi, nói tôi đã tới Anh quốc an toàn... . . . Đúng rồi, cô có phải Chung Tình không? Tôi là Dương Đình."
Trong mắt Bạc Địch, thoáng hiện chút bóng tối.
Từ trước, anh hôn Nghê Y một lần, cô gái nhỏ ấy chạy, chạy tám năm, anh mới tìm được cô về, sau đó lại nhốt ở bên cạnh mình.
Hiện tại, buổi tối kết hôn, cô bỏ thuốc anh rồi chạy, lần trốn này, không biết sẽ trốn đến bao lâu, trời đất chứng giám, anh ta hiện tại, thật sự rất muốn giết người!
Nếu như... . . . Cô gái nhỏ ấy, bị anh lôi về, anh thề, chắc chắn, anh ta sẽ chặt đứt hai chân của cô!
Cho cô nằm ở trên giường, ngồi xe lăn, anh nuôi cả đời cũng được!
Nhất thời, Bạc Địch ngẩng đầu lên, thản nhiên ra lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ... . . . Phong toả mọi bến xe và tàu lửa, phái người giám sát!"
"Vâng, Bạc tiên sinh!"
Mọi người ra ngoài, khóe môi Bạc Địch lại hiện lên một nụ cười lạnh... . . . Nghê Y... . . . tốt nhất, em nên ngoan ngoãn trở lại cho tôi, nếu không... . . . Bị tôi tìm được, em chết chắc!
===============================================================
Điện thoại vang lên.
Chung Tình ngồi dậy từ trên ghế salon, bụng vẫn còn hơi đau , cộng thêm sáng sớm hôm qua, Dịch Giản không chút che giấu hướng nói với cô, quan hệ của anh và Dương Đình rất tốt, dẫn đến tâm tình uất ức, cho nên, cả người cứ buồn buồn không vui.
Nhận điện thoại, cô có chút thờ ơ, uể oải nói: "Ai vậy?"
"Xin hỏi, Giản có ở đấy không?"
Chung Tình lập tức sững người, cô nhớ giọng nói này, rõ ràng chính là Dương Đình!
Sao cô ấy lại gọi tới, cô nắm ống nghe, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: "Anh ấy không có ở đây."
Nói xong, Chung Tình liền muốn cúp điện thoại.
Ai ngờ, Dương Đình lại nói: "Không có có ở đấy phải không? Vậy cô truyền lời giúp tôi, nói tôi đã tới Anh quốc an toàn... . . . Đúng rồi, cô có phải Chung Tình không? Tôi là Dương Đình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.