Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 93: Gả cho tiểu thiếu gia (5)
Diệp Phi Dạ
19/12/2016
Nếu như bị cô biết, anh yêu cô... Như vậy, tất nhiên, hết thảy mọi chuyện, đều sẽ trở thành thứ để cô lợi dụng.
Chắc chắn anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm hỏng chuyện của mình.
Dịch Gi ản khống chế hô hấp của mình, không có sự kích động rõ ràng, từ sâu trong cổ họng của anh, dần dâng lên chút mùi vị đắng chát.
Hơi mở miệng, hừ một tiếng, giọng nói lạnh như băng: "Buồn cười!"
"Rất đáng cười sao?" Chung Tình nhìn chằm chằm vào Dịch Giản, cô nhìn không thấu tâm tư của anh, nhưng vẫn không chịu kết thúc như thế, cô không buông tha, cố gắng phản bác: "Vậy lời anh nói muốn kết hôn với tôi thì sao? Tại sao anh lại xuất hiện trong rừng cây đêm tiểu thiếu gia đuổi theo tôi như thế? Vậy tại sao anh lại nói tôi đã có thai với tiểu thiếu gia, phải bức tôi đến đường như vậy? Anh làm mọi chuyện như thế, chẳng phải đều là để... để tôi tự động dâng tới cửa sao? Anh muốn ép tôi cam tâm tình nguyện đi tìm anh, chẳng lẽ không đúng sao?"
Chung Tình có thể đoán được những điều này, hoàn toàn không ngoài ý muốn của Dịch Gi ản, ngón tay thon dài của anh vẫn đặt nơi bả vai của cô, hơi thả ra, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo không chỉnh tề của cô một lát, cúi người xuống, gài cúc lại cho cô.
Động tác của anh rất dịu dàng.
Nhưng đợi đến khi anh làm xong hết tất cả, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ ấy vẫn đối mặt với Chung Tình, dần tiến gần về phía cô.
Chung Tình ngơ ngác nhìn anh.
Chỉ cần bị anh nhìn như thế mà cô đã có cảm giác mình không thể nào thở nổi.
Cô nhìn thấy gương mặt của anh đang tiến gần vào tầm mắt của mình, dần lớn hơn, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần.
Gần đến mức, mặt của hai người bọn họ, như đã sắp dán lên nhau.
"Phụ nữ, đừng nên thông minh quá."
Sau khi anh nói lời như thế, lại đứng lên, rời đi.
Chung Tình trừng lớn mắt, khi đã xác định khuôn mặt của anh đã không còn ở trước mặt mình nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy tóc gáy toàn thân đã dựng đứng cả lên.
Rồi lại nghe được giọng nói ưu mỹ trong trẻo lạnh lùng của Dịch Giản dần truyền tới.
"Cưới em, là trách nhiệm của một người đàn ông. Cứu em, là chuyện ngẫu nhiên."
Dịch Giản vẫn không quen với việc nói nhiều như thế, vì vậy, sau khi nói xong, anh dừng hồi lâu, khi Chung Tình nghĩ anh sẽ không nói thêm gì nữa, mới nghe anh mở miệng lần nữa: "Về phần... hãm hại em... quả thật là ép em!"
Chắc chắn anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm hỏng chuyện của mình.
Dịch Gi ản khống chế hô hấp của mình, không có sự kích động rõ ràng, từ sâu trong cổ họng của anh, dần dâng lên chút mùi vị đắng chát.
Hơi mở miệng, hừ một tiếng, giọng nói lạnh như băng: "Buồn cười!"
"Rất đáng cười sao?" Chung Tình nhìn chằm chằm vào Dịch Giản, cô nhìn không thấu tâm tư của anh, nhưng vẫn không chịu kết thúc như thế, cô không buông tha, cố gắng phản bác: "Vậy lời anh nói muốn kết hôn với tôi thì sao? Tại sao anh lại xuất hiện trong rừng cây đêm tiểu thiếu gia đuổi theo tôi như thế? Vậy tại sao anh lại nói tôi đã có thai với tiểu thiếu gia, phải bức tôi đến đường như vậy? Anh làm mọi chuyện như thế, chẳng phải đều là để... để tôi tự động dâng tới cửa sao? Anh muốn ép tôi cam tâm tình nguyện đi tìm anh, chẳng lẽ không đúng sao?"
Chung Tình có thể đoán được những điều này, hoàn toàn không ngoài ý muốn của Dịch Gi ản, ngón tay thon dài của anh vẫn đặt nơi bả vai của cô, hơi thả ra, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo không chỉnh tề của cô một lát, cúi người xuống, gài cúc lại cho cô.
Động tác của anh rất dịu dàng.
Nhưng đợi đến khi anh làm xong hết tất cả, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ ấy vẫn đối mặt với Chung Tình, dần tiến gần về phía cô.
Chung Tình ngơ ngác nhìn anh.
Chỉ cần bị anh nhìn như thế mà cô đã có cảm giác mình không thể nào thở nổi.
Cô nhìn thấy gương mặt của anh đang tiến gần vào tầm mắt của mình, dần lớn hơn, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần.
Gần đến mức, mặt của hai người bọn họ, như đã sắp dán lên nhau.
"Phụ nữ, đừng nên thông minh quá."
Sau khi anh nói lời như thế, lại đứng lên, rời đi.
Chung Tình trừng lớn mắt, khi đã xác định khuôn mặt của anh đã không còn ở trước mặt mình nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy tóc gáy toàn thân đã dựng đứng cả lên.
Rồi lại nghe được giọng nói ưu mỹ trong trẻo lạnh lùng của Dịch Giản dần truyền tới.
"Cưới em, là trách nhiệm của một người đàn ông. Cứu em, là chuyện ngẫu nhiên."
Dịch Giản vẫn không quen với việc nói nhiều như thế, vì vậy, sau khi nói xong, anh dừng hồi lâu, khi Chung Tình nghĩ anh sẽ không nói thêm gì nữa, mới nghe anh mở miệng lần nữa: "Về phần... hãm hại em... quả thật là ép em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.