Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 761: Giản, em yêu anh![22]
Diệp Phi Dạ
20/06/2017
Editor: May
Cô ta dần dần nâng đầu lên, đáy lòng cũng là vạn phần không tin, cô ta nắm tay, nắm gắt gao, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhàn nhạt: “Tôi không tin......... Tuyệt đối không tin đây là mệnh.........”
Cô ta cảm thấy hậm hực không nói nên lời nơi đáy lòng càng ngày càng nồng đậm, chính mình ôm ngực, một cỗ không cam lòng và lửa giận nói không nên lời thiêu đốt hừng hực.
Đột nhiên, cảm thấy một trận mùi trong cổ họng, sau đó không khống chế được, đột nhiên liền chợt cúi người, phun một ngụm máu ra.........
Tiểu Vân nhìn thấy Hà An Viện như vậy, nhất thời lập tức đi lên trước, đỡ Hà An Viện: “Tiểu thư...... Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Hà An Viện nhìn một bãi máu tươi trên đất, lại không có một chút phản ứng, đây là cô phun ra sao?
Cô lại có thể......... phun máu?
Tức giận .........
Ha ha ha......... Đột nhiên Hà An Viện ngẩng đầu lên, bắt đầu cười to, cô không biết vì sao, đáy lòng lại có một cỗ xúc động, xúc động nói không nên lời, muốn hung hăng bóp chết chính mình, cho mình hai cái tát!
Đừng khăng khăng một mực như vậy nữa!
Đã đến nước này, đi mỗi một bước, đều làm hại là chính mình!
Đầu tiên là chính mình đã không có địa vị, bị người nhạo báng, sau đó là cậu rơi vào kết cục như thế, hiện tại lại là chính mình, rõ ràng bị tức phun máu!
Sợ là tiếp tục nữa, đó là mệnh mình cũng không còn đi!
Thân mình Hà An Viện lung lay một chút, vẫn cười không ngừng, có đau đớn sâu kín, trải rộng toàn thân của cô.
Đáy mắt của cô, giờ này khắc này chính là một mảnh mờ mịt, giật giật môi, lại không nói một câu nên lời, chỉ là có chút tâm thần không yên, theo bản năng muốn nói cái gì đó, nhưng hé miệng ra, lại vẫn là phun ra máu.
Tiểu Vân đứng ở một bên, gấp đến độ đều sắp khóc lên.
Hà An Viện lại lắc đầu, che miệng, khóc cái gì? Có cái gì tốt mà khóc?
Đồng tình cho cô sao?
Cô mới khinh thường cần bất luận kẻ nào đồng tình......... Cô theo bản năng quay đầu về một chút, nghĩ, chính mình đã tới trình độ này, sao còn lối quay về? Có người cho cô cơ hội quay về ư?
Cô từng, thật sự muốn quay đầu......... Chung Tình nói cô ta muốn rời đi, lúc đó cô, thật sự không nghĩ tới nhổ cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt, cô thừa nhận, cô là bắt đứa nhỏ của cô ta......... Nhưng toàn bộ đều là bởi vì cô quá yêu thiếu tướng!
Cô không thể chịu đựng được người phụ nữ khác sinh hạ đứa nhỏ cho thiếu tướng......... Cô nghĩ tới, chỉ cần cô ta chịu đi, cô liền làm người một lần nữa, làm người thật tốt.
Cô ta dần dần nâng đầu lên, đáy lòng cũng là vạn phần không tin, cô ta nắm tay, nắm gắt gao, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhàn nhạt: “Tôi không tin......... Tuyệt đối không tin đây là mệnh.........”
Cô ta cảm thấy hậm hực không nói nên lời nơi đáy lòng càng ngày càng nồng đậm, chính mình ôm ngực, một cỗ không cam lòng và lửa giận nói không nên lời thiêu đốt hừng hực.
Đột nhiên, cảm thấy một trận mùi trong cổ họng, sau đó không khống chế được, đột nhiên liền chợt cúi người, phun một ngụm máu ra.........
Tiểu Vân nhìn thấy Hà An Viện như vậy, nhất thời lập tức đi lên trước, đỡ Hà An Viện: “Tiểu thư...... Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Hà An Viện nhìn một bãi máu tươi trên đất, lại không có một chút phản ứng, đây là cô phun ra sao?
Cô lại có thể......... phun máu?
Tức giận .........
Ha ha ha......... Đột nhiên Hà An Viện ngẩng đầu lên, bắt đầu cười to, cô không biết vì sao, đáy lòng lại có một cỗ xúc động, xúc động nói không nên lời, muốn hung hăng bóp chết chính mình, cho mình hai cái tát!
Đừng khăng khăng một mực như vậy nữa!
Đã đến nước này, đi mỗi một bước, đều làm hại là chính mình!
Đầu tiên là chính mình đã không có địa vị, bị người nhạo báng, sau đó là cậu rơi vào kết cục như thế, hiện tại lại là chính mình, rõ ràng bị tức phun máu!
Sợ là tiếp tục nữa, đó là mệnh mình cũng không còn đi!
Thân mình Hà An Viện lung lay một chút, vẫn cười không ngừng, có đau đớn sâu kín, trải rộng toàn thân của cô.
Đáy mắt của cô, giờ này khắc này chính là một mảnh mờ mịt, giật giật môi, lại không nói một câu nên lời, chỉ là có chút tâm thần không yên, theo bản năng muốn nói cái gì đó, nhưng hé miệng ra, lại vẫn là phun ra máu.
Tiểu Vân đứng ở một bên, gấp đến độ đều sắp khóc lên.
Hà An Viện lại lắc đầu, che miệng, khóc cái gì? Có cái gì tốt mà khóc?
Đồng tình cho cô sao?
Cô mới khinh thường cần bất luận kẻ nào đồng tình......... Cô theo bản năng quay đầu về một chút, nghĩ, chính mình đã tới trình độ này, sao còn lối quay về? Có người cho cô cơ hội quay về ư?
Cô từng, thật sự muốn quay đầu......... Chung Tình nói cô ta muốn rời đi, lúc đó cô, thật sự không nghĩ tới nhổ cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt, cô thừa nhận, cô là bắt đứa nhỏ của cô ta......... Nhưng toàn bộ đều là bởi vì cô quá yêu thiếu tướng!
Cô không thể chịu đựng được người phụ nữ khác sinh hạ đứa nhỏ cho thiếu tướng......... Cô nghĩ tới, chỉ cần cô ta chịu đi, cô liền làm người một lần nữa, làm người thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.