Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 763: Giản, em yêu anh![24]
Diệp Phi Dạ
20/06/2017
Editor: May
“Hửm?” Âm điệu của anh rất nhẹ chậm, chỉ đáp một tiếng nhàn nhạt, lực độ ôm cô, lại buông lỏng từng chút một.
Chung Tình theo bản năng cọ cọ trong lòng anh, lại cảm giác được thân thể anh lay động một chút, còn cùng với một trận ho khan, Chung Tình quay đầu nhìn qua, lại nhìn thấy sắc mặt Dịch Giản tái nhợt dọa người, anh vươn tay, ôm lỗ mũi, vẫn không ngừng ho.
“Thiếu tướng, anh làm sao vậy?” Sắc mặt Chung Tình lập tức trắng bệch, cô vươn tay, vội vàng đỡ Dịch Giản, làm cho anh tựa vào trên vai mình, âm điệu đều có chút biến dạng theo: “Từ Ngang......... Chị hai, thiếu tướng anh ấy......... không đúng, bác sĩ, nhanh lên gọi bác sĩ.........”
Lời của cô, nói đều là đứt quãng.
Từ Ngang và Chung Hân vốn đều rời khỏi phòng, đều để hoàn cảnh nơi này lại cho hai người, nhưng lại nghe được giọng nói bối rối của Chung Tình, trong nháy mắt Từ Ngang như là nghĩ tới cái gì, miệng phun ra hai chữ: “Không xong!” Sau đó đột nhiên đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Dịch Giản đã muốn xụi lơ ở trong lòng Chung Tình, không ngừng ho khan, toàn thân đều run rẩy.
“Từ Ngang......... Thiếu tướng anh đây là làm sao vậy?” Nước mắt Chung Tình rơi xuống từng giọt, hai tay cô gắt gao ôm Dịch Giản, hoang mang lo sợ.
“Thiếu tướng phát bệnh ......... Quên mất, những thứ phấn hoa này không tốt với bệnh hen xuyễn, dễ dàng khiến cho phát bệnh!” Từ Ngang vội vàng đi lên trước, mở cửa sổ ra, sau đó cúi người, cõng Dịch Giản lên, đi lên trên lầu.
Đây là lần đầu tiên, Chung Tình trơ mắt nhìn anh phát bệnh.
Cô chưa bao giờ biết, một người đàn ông cường thế, một người đàn ông không gì không làm được ở đáy mắt cô, lại có thể cũng có thời khắc yếu ớt như thế.
Cô rõ ràng nghe được đáy lòng của mình, bắt đầu khởi động một tầng lại một tầng, sợ hãi vĩnh viễn không có tận cùng.
Cô nhìn Dịch Giản được Từ Ngang cõng lên lầu, theo bản năng cũng muốn đi lên theo, nhưng là run rẩy đi hai bước, lại cảm thấy chân mềm, nhất thời không có đứng vững, liền mềm nhũn ngã ở trên đất.
Toàn thân cô đều run rẩy, vịn tay vịn cầu thang, dùng sức đứng lên, cánh môi đều run rẩy, đáy mắt của cô đều là thần thái thất kinh, một đôi mắt giống như mất đi tiêu cự.........
Bên tai của cô, còn có hô hấp cực nóng vừa rồi của người đàn ông, cô không nghe được tiếng la quan tâm của Chung Hân, chỉ mờ mịt đi lên lầu, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống từ trên cầu thang.
“Hửm?” Âm điệu của anh rất nhẹ chậm, chỉ đáp một tiếng nhàn nhạt, lực độ ôm cô, lại buông lỏng từng chút một.
Chung Tình theo bản năng cọ cọ trong lòng anh, lại cảm giác được thân thể anh lay động một chút, còn cùng với một trận ho khan, Chung Tình quay đầu nhìn qua, lại nhìn thấy sắc mặt Dịch Giản tái nhợt dọa người, anh vươn tay, ôm lỗ mũi, vẫn không ngừng ho.
“Thiếu tướng, anh làm sao vậy?” Sắc mặt Chung Tình lập tức trắng bệch, cô vươn tay, vội vàng đỡ Dịch Giản, làm cho anh tựa vào trên vai mình, âm điệu đều có chút biến dạng theo: “Từ Ngang......... Chị hai, thiếu tướng anh ấy......... không đúng, bác sĩ, nhanh lên gọi bác sĩ.........”
Lời của cô, nói đều là đứt quãng.
Từ Ngang và Chung Hân vốn đều rời khỏi phòng, đều để hoàn cảnh nơi này lại cho hai người, nhưng lại nghe được giọng nói bối rối của Chung Tình, trong nháy mắt Từ Ngang như là nghĩ tới cái gì, miệng phun ra hai chữ: “Không xong!” Sau đó đột nhiên đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Dịch Giản đã muốn xụi lơ ở trong lòng Chung Tình, không ngừng ho khan, toàn thân đều run rẩy.
“Từ Ngang......... Thiếu tướng anh đây là làm sao vậy?” Nước mắt Chung Tình rơi xuống từng giọt, hai tay cô gắt gao ôm Dịch Giản, hoang mang lo sợ.
“Thiếu tướng phát bệnh ......... Quên mất, những thứ phấn hoa này không tốt với bệnh hen xuyễn, dễ dàng khiến cho phát bệnh!” Từ Ngang vội vàng đi lên trước, mở cửa sổ ra, sau đó cúi người, cõng Dịch Giản lên, đi lên trên lầu.
Đây là lần đầu tiên, Chung Tình trơ mắt nhìn anh phát bệnh.
Cô chưa bao giờ biết, một người đàn ông cường thế, một người đàn ông không gì không làm được ở đáy mắt cô, lại có thể cũng có thời khắc yếu ớt như thế.
Cô rõ ràng nghe được đáy lòng của mình, bắt đầu khởi động một tầng lại một tầng, sợ hãi vĩnh viễn không có tận cùng.
Cô nhìn Dịch Giản được Từ Ngang cõng lên lầu, theo bản năng cũng muốn đi lên theo, nhưng là run rẩy đi hai bước, lại cảm thấy chân mềm, nhất thời không có đứng vững, liền mềm nhũn ngã ở trên đất.
Toàn thân cô đều run rẩy, vịn tay vịn cầu thang, dùng sức đứng lên, cánh môi đều run rẩy, đáy mắt của cô đều là thần thái thất kinh, một đôi mắt giống như mất đi tiêu cự.........
Bên tai của cô, còn có hô hấp cực nóng vừa rồi của người đàn ông, cô không nghe được tiếng la quan tâm của Chung Hân, chỉ mờ mịt đi lên lầu, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống từ trên cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.