Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 300: Giống người lạ (17)
Diệp Phi Dạ
21/01/2017
"Tiểu viện, con điên rồi, con đi, nhỡ chọc Thiếu tướng tức giận, lại
nói..., cuộc chiến này, vừa mới bắt đầu đánh, thắng thua chưa định, các
người lại nói mấy lời không tốt!" Đại phu nhân ngữ điệu rất đanh thép,
"Ta cũng không tin Thiếu tướng có thể thua, Thiếu tướng ra khỏi nước, đã học một bụng kiến thức, anh từ trước đến nay dụng binh như thần, đương
nhiên sẽ không thua! Có lẽ, anh ta sẽ trở lại cùng chúng ta lễ mừng năm
mới!"
Vừa nói xong, đại phu nhân hướng về phía Tử Uyển một bên nói: "Ngươi bây giờ đi xem số của Thiếu tướng, gọi điện cho anh ta, hỏi lễ mừng năm mới có trở về hay không."
Tử Uyển nghe lời này, lập tức đi làm.
Qua hồi lâu, Tử Uyển lấy ra số điện thoại của Thiếu tướng ở Giang Nam, đại phu nhân gọi tới.
Nửa ngày, mới có người nhận nghe.
"Thiếu tướng, là tôi..." Đại phu nhân dừng một chút: "Anh đi Giang Nam?"
Thế nhưng anh lại không trả lời.
"Người trong nhà cũng rất nhớ anh, hàng năm bên ngoài người đều trở về , tất cả mọi người thật vui vẻ, nhưng năm nay anh không trở lại, chuyện thật rất phiền toái sao?"
"Không phiền toái..." Dịch Giản nhàn nhạt trả lời một câu, nơi đó tựa hồ đang bận, chỉ nghe được anh hướng về phía Từ Ngang thấp giọng phân tích một ít gì, sau đó anh mới quay đầu lại, hướng về phía trong điện thoại nói: "Tất cả mọi người tốt chứ?"
"Tất cả mọi người rất tốt." Đại phu nhân trả lời một tiếng.
"... . . ." Dịch Giản không nói gì, thật ra thì anh muốn hỏi cô có khỏe không, nhưng mà không nói được, chẳng qua là thản nhiên nói: "Vậy thì tốt."
Đại phu nhân ngây người, lại không biết nói gì, chỉ có thể theo Thiếu tướng cúp điện thoại.
Điện thoại cúp rồi, nhưng cũng không hỏi ra chút gì.
Hà An Viện còn la hét muốn đi Giang Nam, đại phu nhân cùng cô tranh cãi không ngừng, Chung Tình cảm thấy đáy lòng phiền loạn, cô cũng tìm cớ, trở về nhà của mình, nằm ở trên giường, làm thế nào cũng ngủ không được.
Lo lắng như vậy, mãi cho đến giao thừa.
Thiếu đi Dịch Giản, mọi người năm này, tựa hồ trôi qua cũng cảm thấy thiếu hụt rất nhiều, qua báo chí về chuyện tình chiến tranh, báo vô cùng ít, cho nên anh hiện tại sinh tử chưa biết tin tức gì.
Người trong nhà vây quanh một cái bàn thật to, ăn cơm tất niên, mỗi người ăn cũng rất ít.
Trong lúc bất chợt, một nữ hầu vội vội vàng vàng chạy vào, thở hỗn hển, sắc mặt ửng đỏ, mặt cũng mang theo vài phần vui mừng: "Đại phu nhân... Đại phu nhân... Thiếu tướng trở lại... . . ."
Vừa nói xong, đại phu nhân hướng về phía Tử Uyển một bên nói: "Ngươi bây giờ đi xem số của Thiếu tướng, gọi điện cho anh ta, hỏi lễ mừng năm mới có trở về hay không."
Tử Uyển nghe lời này, lập tức đi làm.
Qua hồi lâu, Tử Uyển lấy ra số điện thoại của Thiếu tướng ở Giang Nam, đại phu nhân gọi tới.
Nửa ngày, mới có người nhận nghe.
"Thiếu tướng, là tôi..." Đại phu nhân dừng một chút: "Anh đi Giang Nam?"
Thế nhưng anh lại không trả lời.
"Người trong nhà cũng rất nhớ anh, hàng năm bên ngoài người đều trở về , tất cả mọi người thật vui vẻ, nhưng năm nay anh không trở lại, chuyện thật rất phiền toái sao?"
"Không phiền toái..." Dịch Giản nhàn nhạt trả lời một câu, nơi đó tựa hồ đang bận, chỉ nghe được anh hướng về phía Từ Ngang thấp giọng phân tích một ít gì, sau đó anh mới quay đầu lại, hướng về phía trong điện thoại nói: "Tất cả mọi người tốt chứ?"
"Tất cả mọi người rất tốt." Đại phu nhân trả lời một tiếng.
"... . . ." Dịch Giản không nói gì, thật ra thì anh muốn hỏi cô có khỏe không, nhưng mà không nói được, chẳng qua là thản nhiên nói: "Vậy thì tốt."
Đại phu nhân ngây người, lại không biết nói gì, chỉ có thể theo Thiếu tướng cúp điện thoại.
Điện thoại cúp rồi, nhưng cũng không hỏi ra chút gì.
Hà An Viện còn la hét muốn đi Giang Nam, đại phu nhân cùng cô tranh cãi không ngừng, Chung Tình cảm thấy đáy lòng phiền loạn, cô cũng tìm cớ, trở về nhà của mình, nằm ở trên giường, làm thế nào cũng ngủ không được.
Lo lắng như vậy, mãi cho đến giao thừa.
Thiếu đi Dịch Giản, mọi người năm này, tựa hồ trôi qua cũng cảm thấy thiếu hụt rất nhiều, qua báo chí về chuyện tình chiến tranh, báo vô cùng ít, cho nên anh hiện tại sinh tử chưa biết tin tức gì.
Người trong nhà vây quanh một cái bàn thật to, ăn cơm tất niên, mỗi người ăn cũng rất ít.
Trong lúc bất chợt, một nữ hầu vội vội vàng vàng chạy vào, thở hỗn hển, sắc mặt ửng đỏ, mặt cũng mang theo vài phần vui mừng: "Đại phu nhân... Đại phu nhân... Thiếu tướng trở lại... . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.