Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 314: Giữ mẹ hay giữ con?【14】
Diệp Phi Dạ
24/01/2017
"... ... ..." Đây là lời trong lòng của cô sao? Có phải chỉ anh cần nói chuyện, cô sẽ không sợ anh nữa không?
"Người nhà họ Dịch, cũng rất sợ anh... . . ." Thật ra thì Chung Tình cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì, chẳng qua cô chỉ cảm thấy, lại một lần nữa đơn độc ở chung với anh, lòng lại bắt đầu có chút tủi, cô cười đến run lẩy bẩy, nước mắt lại rơi xuống.
Lòng cô rất khó chịu, người đàn ông này, không gặp thì thôi, nhưng là hết lần này tới lần khác, khi gặp được, cô lại cảm thấy đáy lòng mình rất bình yên.
Cảm giác như thế rất kì lạ với cô, cũng khiến cô không khỏi hốt hoảng.
Cô vẫn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ chấp nhận anh... . . . Cũng không có dũng khí, bước ra một bước kia... . . .
"Em, sợ tôi sao?" Giọng nói Dịch Giản có chút mất tự nhiên.
"Sợ."
"Tại sao?"
"Không có tại sao, chỉ là sợ thôi, không có ai không sợ anh cả."
"... ... . . ." Dịch Giản không lên tiếng, suy nghĩ một chút, dời đề tài: "Những lúc tôi không có ở đây, em đã làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ nghỉ ngơi thôi... . . ."
"Có khoẻ không?"
"Rất khoẻ."
... ... ... ... . . .
Hai người nói chuyện phiếm cũng là khô khan như vậy, nhưng là thế nhưng anh vẫn hỏi từng câu, cô đáp lại từng câu.
Trong lúc bất chợt, Chung Tình lại kêu một tiếng, dọa Dịch Giản sợ đến mức ngồi thẳng người dậy: "Sao vậy?"
Chung Tình ôm bụng, rất vui mừng: "Con trong bụng tôi đang đạp."
Vẻ mặt của Dịch Giản cũng vui vẻ hơn.
Chung Tình nhìn vẻ mặt của Dịch Giản, lại cảm thấy trong nháy mắt cô đã không còn sợ anh nữa, bất tri bất giác lại phát hiện, anh đã nói chuyện với mình rất lâu, cô vươn tay, bắt lấy tay anh, đặt lên bụng mình.
"Nó đang đạp đấy... Anh cảm thấy không? Bác sĩ đã xem mạch rồi, nói là con trai... . . . Cũng không biết lớn rồi thì sữ giống ai, nếu anh thì tốt, tuấn tú rất đẹp mắt!" Trên gương mặt của Chung Tình dần hiện lên một nụ cười ấm áp, đó chính là tình thương của mẹ.
Dịch Giản nhìn Chung Tình, ánh mắt cũng nóng lên.
Chung Tình vẫn đang nói về cảm nhận khi có con, anh lại cảm thấy cảm động vô cùng, hồi lâu mới lên tiếng, cắt đứt lời của cô: "Chung Tình..."
"Hả?" Chung Tình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dịch Giản, lại phát hiện ánh mắt của anh đã thay đổi, cô không nhịn được mà nhìn đến ngây dại.
Một khắc kia, không khí cũng thay đổi theo, tanh đưa tay giữ cổ của cô, đầu của anh, chậm rãi cúi thấp xuống... ...
"Người nhà họ Dịch, cũng rất sợ anh... . . ." Thật ra thì Chung Tình cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì, chẳng qua cô chỉ cảm thấy, lại một lần nữa đơn độc ở chung với anh, lòng lại bắt đầu có chút tủi, cô cười đến run lẩy bẩy, nước mắt lại rơi xuống.
Lòng cô rất khó chịu, người đàn ông này, không gặp thì thôi, nhưng là hết lần này tới lần khác, khi gặp được, cô lại cảm thấy đáy lòng mình rất bình yên.
Cảm giác như thế rất kì lạ với cô, cũng khiến cô không khỏi hốt hoảng.
Cô vẫn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ chấp nhận anh... . . . Cũng không có dũng khí, bước ra một bước kia... . . .
"Em, sợ tôi sao?" Giọng nói Dịch Giản có chút mất tự nhiên.
"Sợ."
"Tại sao?"
"Không có tại sao, chỉ là sợ thôi, không có ai không sợ anh cả."
"... ... . . ." Dịch Giản không lên tiếng, suy nghĩ một chút, dời đề tài: "Những lúc tôi không có ở đây, em đã làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ nghỉ ngơi thôi... . . ."
"Có khoẻ không?"
"Rất khoẻ."
... ... ... ... . . .
Hai người nói chuyện phiếm cũng là khô khan như vậy, nhưng là thế nhưng anh vẫn hỏi từng câu, cô đáp lại từng câu.
Trong lúc bất chợt, Chung Tình lại kêu một tiếng, dọa Dịch Giản sợ đến mức ngồi thẳng người dậy: "Sao vậy?"
Chung Tình ôm bụng, rất vui mừng: "Con trong bụng tôi đang đạp."
Vẻ mặt của Dịch Giản cũng vui vẻ hơn.
Chung Tình nhìn vẻ mặt của Dịch Giản, lại cảm thấy trong nháy mắt cô đã không còn sợ anh nữa, bất tri bất giác lại phát hiện, anh đã nói chuyện với mình rất lâu, cô vươn tay, bắt lấy tay anh, đặt lên bụng mình.
"Nó đang đạp đấy... Anh cảm thấy không? Bác sĩ đã xem mạch rồi, nói là con trai... . . . Cũng không biết lớn rồi thì sữ giống ai, nếu anh thì tốt, tuấn tú rất đẹp mắt!" Trên gương mặt của Chung Tình dần hiện lên một nụ cười ấm áp, đó chính là tình thương của mẹ.
Dịch Giản nhìn Chung Tình, ánh mắt cũng nóng lên.
Chung Tình vẫn đang nói về cảm nhận khi có con, anh lại cảm thấy cảm động vô cùng, hồi lâu mới lên tiếng, cắt đứt lời của cô: "Chung Tình..."
"Hả?" Chung Tình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dịch Giản, lại phát hiện ánh mắt của anh đã thay đổi, cô không nhịn được mà nhìn đến ngây dại.
Một khắc kia, không khí cũng thay đổi theo, tanh đưa tay giữ cổ của cô, đầu của anh, chậm rãi cúi thấp xuống... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.