Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 396: Lựa chọn đi hay ở【10】
Diệp Phi Dạ
20/02/2017
Từ trước anh, cũng là từ không đã cho cô tốc độ như vậy cùng kích. . . Chuyện, mặt của cô, một cái một cái đỏ lên.
Cô cảm nhận được loại đó kích thích không thể nói được, nói không rõ cảm giác ấy đang truyền khắp toàn thân của cô, mỗi một lần, thân thể của cô cũng không ngừng run rẩy, tốc độ của anh rất nhanh, tốc độ run rẩy của cô cũng mỗi lúc một nhanh hơn.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé bấu chặt bờ vai của anh, để lại những dấu móng tay thật sâu trên lưng anh, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời, những tiếng kêu mị hoặc kia cũng không còn có thể phát ra thêm, chỉ có thể hít thở liên tục .
Anh cũng thở gấp như cô, nhưng động tác lại càng ngày càng mạnh.
Chung Tình cũng không biết mình đã đến cao trào mấy lần, chẳng qua là cảm thấy lần này, nếu anh không ngừng lại, cô sẽ ngất đi thật mất.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hết thảy, mỗi lần cảm giác như thế tới, cô cảm giác mình có thể sẽ chết, tuy nhiên cô lại đang mong đợi cảm giác như thế.
Chung Tình cắn chặt răng, yên lặng thừa nhận.
Anh cúi đầu, hôn môi của cô, trong lúc bất chợt, mở miệng, nói một câu: "Em thích thân thể của tôi... . . ."
Lời của anh, giống như là một quả đại bác, nổ tung trong đầu của cô.
Cô. . . Thật sự nếu như theo lời anh nói, đối với chuyện như vậy, cũng không ghét.
Chung Tình đỏ mặt, khi nào, mình lại mê luyến những chuyện này rồi?
Nhưng thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, cường độ hoạt động của bọn họ lúc này rất nhanh chóng đã chôn vùi cô rồi.
Lần này, cô cảm thấy mình thật sự đang lơ lửng trên không.
Toàn thân cũng không giống như của mình.
Cảm giác kích thích như vậy, trong nháy mắt đã đoạt mất ý thức của cô, cả người cô như mềm oặt đi, khi anh sắp kết thúc, lập tức hóa thành nước, ý thức cũng hoàn toàn biến mất.
Chính cô, cũng không biết khi nào kết thúc, chẳng qua chỉ cảm thấy cô không thể chịu đựng được sự kích thích ấy, cả người liền đột ngột ngất đi.
Dịch Giản nằm ở trên người của cô, thở gấp, thật lâu sau, mới vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của cô, ướt đẫm, đều là mồ hôi, không biết là cô, hay là của anh, có lẽ là mồ hôi đã sớm hoà vào nhau của bọn họ.
Anh cúi đầu, hôn trán của cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực của mình, chỉnh tư thế, lúc này mới khôi phục hơi thở, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô cảm nhận được loại đó kích thích không thể nói được, nói không rõ cảm giác ấy đang truyền khắp toàn thân của cô, mỗi một lần, thân thể của cô cũng không ngừng run rẩy, tốc độ của anh rất nhanh, tốc độ run rẩy của cô cũng mỗi lúc một nhanh hơn.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé bấu chặt bờ vai của anh, để lại những dấu móng tay thật sâu trên lưng anh, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời, những tiếng kêu mị hoặc kia cũng không còn có thể phát ra thêm, chỉ có thể hít thở liên tục .
Anh cũng thở gấp như cô, nhưng động tác lại càng ngày càng mạnh.
Chung Tình cũng không biết mình đã đến cao trào mấy lần, chẳng qua là cảm thấy lần này, nếu anh không ngừng lại, cô sẽ ngất đi thật mất.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hết thảy, mỗi lần cảm giác như thế tới, cô cảm giác mình có thể sẽ chết, tuy nhiên cô lại đang mong đợi cảm giác như thế.
Chung Tình cắn chặt răng, yên lặng thừa nhận.
Anh cúi đầu, hôn môi của cô, trong lúc bất chợt, mở miệng, nói một câu: "Em thích thân thể của tôi... . . ."
Lời của anh, giống như là một quả đại bác, nổ tung trong đầu của cô.
Cô. . . Thật sự nếu như theo lời anh nói, đối với chuyện như vậy, cũng không ghét.
Chung Tình đỏ mặt, khi nào, mình lại mê luyến những chuyện này rồi?
Nhưng thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, cường độ hoạt động của bọn họ lúc này rất nhanh chóng đã chôn vùi cô rồi.
Lần này, cô cảm thấy mình thật sự đang lơ lửng trên không.
Toàn thân cũng không giống như của mình.
Cảm giác kích thích như vậy, trong nháy mắt đã đoạt mất ý thức của cô, cả người cô như mềm oặt đi, khi anh sắp kết thúc, lập tức hóa thành nước, ý thức cũng hoàn toàn biến mất.
Chính cô, cũng không biết khi nào kết thúc, chẳng qua chỉ cảm thấy cô không thể chịu đựng được sự kích thích ấy, cả người liền đột ngột ngất đi.
Dịch Giản nằm ở trên người của cô, thở gấp, thật lâu sau, mới vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của cô, ướt đẫm, đều là mồ hôi, không biết là cô, hay là của anh, có lẽ là mồ hôi đã sớm hoà vào nhau của bọn họ.
Anh cúi đầu, hôn trán của cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực của mình, chỉnh tư thế, lúc này mới khôi phục hơi thở, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.