Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 989: Sinh tử gắn bó [ kết cục 22]
Diệp Phi Dạ
10/10/2017
Hiện tại cô có con với anh, vốn tưởng rằng anh có thể cùng cô, cùng nhau đi......... Ai ngờ, lại thành cục diện như vậy.
Cũng may, trong bụng cô có con của anh, đứa bé này, cô khẳng định sẽ nuôi dưỡng thành người thật tốt, đó là cốt nhục kết tinh của anh cùng cô, bọn họ sinh tử đều quấn quýt lấy nhau, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa , đến khi sông cạn đá mòn.
Chung Tình nghiêng đầu, cảm giác người đàn ông này đối với chính mình thân mật ân cần như vậy, cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, thấp giọng nói:“Thiếu tướng......... Em cuối cùng cảm thấy như đang nằm mơ, hốt hốt hoảng hoảng , cư nhiên lại có đứa bé........”
Thanh âm của cô, đẹp quá, như là trong mộng truyền đến , anh cong môi cười, vươn tay, tinh tế phác họa trên gò má cô, cúi đầu, hôn lên trán cô, lông mi, khuôn mặt, chiếc mũi, cánh môi......... Một tấc một tấc đều không buông tha.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng, anh che chở cô như vậy , có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ ôm nhau ngủ như vậy.
Vẻ mặt của anh thực sự ấm áp, mang theo một chút ý cười.
Cô hơi mở to mắt, liền thấy được nơi đáy mắt anh một tầng yêu thương sâu sắc trong sáng......... Khóe mắt cô, chậm rãi tràn ra một tầng lệ quang.
Cuộc đời này nếu có thể hạnh phúc an ổn, ai lại nguyện lang bạc kỳ hồ?
Cô cũng như người khác, đều hy vọng, năm tháng tĩnh hảo cùng anh hạnh phúc an ổn hưởng thụ cả đời, nhưng mà......... Bọn họ là người, có rất nhiều ràng buộc, nhất định cuộc đời này kiếp này, phải lang bạc kỳ hồ như vậy.
Thực khổ, rất đau, bất quá, may thay, bọn họ còn có tình yêu.........
Còn có nhau.
Giữa khổ đau có ngọt ngào.
Chung Tình nghĩ đến đây, rốt cuộc khắc chế không được vươn tay, đột nhiên vòng ở cổ anh, sau đó ô ô khóc ra tiếng.
Cô không nói cô khóc vì cái gì.
Anh cũng không hỏi cô khóc vì cái gì.
Chính là cứ im lặng như vậy mà ôm nhau .
Nếu như em rời đi, chắc chắn sẽ bị nhớ nhung sâu sắc, ép tới không thể thở nổi......... Nếu em rời đi, em đã dùng hết dũng khí như vậy đi yêu anh, còn có gì ý nghĩa gì?
Nếu em rời đi......... Đứa bé này, bản thân em......... Sống ở trên thế giới này, tương lai có thể như thế nào?
Cho nên, em không muốn đi......... Không muốn đi.........
Vòng tay anh ôm chặt lấy người cô, chậm rãi vỗ về lưng cô, nếu em không đi, anh tính kế như vậy, có tác dụng gì?
Nếu em không đi, anh đây từ nước ngoài trở về, đến bây giờ, từng bước một cố gắng, có ý nghĩa gì?
Cũng may, trong bụng cô có con của anh, đứa bé này, cô khẳng định sẽ nuôi dưỡng thành người thật tốt, đó là cốt nhục kết tinh của anh cùng cô, bọn họ sinh tử đều quấn quýt lấy nhau, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa , đến khi sông cạn đá mòn.
Chung Tình nghiêng đầu, cảm giác người đàn ông này đối với chính mình thân mật ân cần như vậy, cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, thấp giọng nói:“Thiếu tướng......... Em cuối cùng cảm thấy như đang nằm mơ, hốt hốt hoảng hoảng , cư nhiên lại có đứa bé........”
Thanh âm của cô, đẹp quá, như là trong mộng truyền đến , anh cong môi cười, vươn tay, tinh tế phác họa trên gò má cô, cúi đầu, hôn lên trán cô, lông mi, khuôn mặt, chiếc mũi, cánh môi......... Một tấc một tấc đều không buông tha.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng, anh che chở cô như vậy , có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ ôm nhau ngủ như vậy.
Vẻ mặt của anh thực sự ấm áp, mang theo một chút ý cười.
Cô hơi mở to mắt, liền thấy được nơi đáy mắt anh một tầng yêu thương sâu sắc trong sáng......... Khóe mắt cô, chậm rãi tràn ra một tầng lệ quang.
Cuộc đời này nếu có thể hạnh phúc an ổn, ai lại nguyện lang bạc kỳ hồ?
Cô cũng như người khác, đều hy vọng, năm tháng tĩnh hảo cùng anh hạnh phúc an ổn hưởng thụ cả đời, nhưng mà......... Bọn họ là người, có rất nhiều ràng buộc, nhất định cuộc đời này kiếp này, phải lang bạc kỳ hồ như vậy.
Thực khổ, rất đau, bất quá, may thay, bọn họ còn có tình yêu.........
Còn có nhau.
Giữa khổ đau có ngọt ngào.
Chung Tình nghĩ đến đây, rốt cuộc khắc chế không được vươn tay, đột nhiên vòng ở cổ anh, sau đó ô ô khóc ra tiếng.
Cô không nói cô khóc vì cái gì.
Anh cũng không hỏi cô khóc vì cái gì.
Chính là cứ im lặng như vậy mà ôm nhau .
Nếu như em rời đi, chắc chắn sẽ bị nhớ nhung sâu sắc, ép tới không thể thở nổi......... Nếu em rời đi, em đã dùng hết dũng khí như vậy đi yêu anh, còn có gì ý nghĩa gì?
Nếu em rời đi......... Đứa bé này, bản thân em......... Sống ở trên thế giới này, tương lai có thể như thế nào?
Cho nên, em không muốn đi......... Không muốn đi.........
Vòng tay anh ôm chặt lấy người cô, chậm rãi vỗ về lưng cô, nếu em không đi, anh tính kế như vậy, có tác dụng gì?
Nếu em không đi, anh đây từ nước ngoài trở về, đến bây giờ, từng bước một cố gắng, có ý nghĩa gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.