Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 1012: Sinh tử gắn bó [ kết cục 49]
Diệp Phi Dạ
21/10/2017
Vĩnh viễn không cần gặp......... Sao?
Đúng vậy, vĩnh viễn không cần gặp.
Chung Tình chỉ cảm thấy tim đau muốn khóc thành tiếng, nhưng mà, cô lại chỉ có thể liều mạng đè nén bản thân, không cho bản thân mình có nửa phần thỏa hiệp, cũng không để bản thân có nửa phần mềm lòng.
Xe chạy rất nhanh.
Mọi thứ ngoài cửa sổ, dần dần đều nhìn không thấy.
Có thể là bởi vì đang vội.
Chung Tình nghiêng đầu, có thể nhìn thấy ngọn đèn mơ hồ mờ nhạt trước mắt, lả tả lùi lại, sau đó biến thành một đường sáng rựa rỡ, phân biệt không rõ cái gì là cái gì.
Người chở thêu chỉ trong chốc lát, liền đã đến cảng.
Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, cũng may Từ Ngang đi theo, rất nhanh liền có người tránh ra, thuận lợi đi vào.
Ở bên trong gặp được Chung Hân, cũng chưa lên thuyền, tới tới lui lui như là tìm kiếm và chờ đợi cái gì.
Trong nháy mắt nhìn thấy Chung Tình, cô lập tức cười, tiến lên, ôm cổ Chung Tình, nói:“Chị còn nghĩ em không đến tiễn chị chứ?”
Chung Tình cũng không nói chuyện, tùy ý Chung Hân ôm mình.
Từ Ngang phân phó người theo tới, đem đồ đạc của Chung Tình từng thứ một vác lên ca-nô.
Chung Hân nhìn thấy như vậy, mơ hồ cũng hiểu được một vài điều gì đó, nhìn Chung Tình, đáy mắt ẩn chứa nồng đậm kinh ngạc.
Chung Tình tâm sớm đã lạnh một mảnh, cô cái gì cũng không nói, như là không có hồn phách, chậm rãi đi lên thuyền, tìm vị trí, ngồi xuống.
Chung Hân ngồi bên cạnh, lúc này mới hoàn toàn xác định được gì đó, hỏi:“Chung Tình, chẳng lẽ em cũng muốn đi sao?”
Chung Tình không nói gì.
“Vì cái gì?”
“............”
“Em không phải nói phải ở lại cùng thiếu tướng sao? Em như thế nào cũng muốn đi? Có phải hay không vé này của chị là của thiếu tướng?”
“...............”
“Chị không đi, để anh ấy đi cùng em.........”
Chung Hân vừa nói, vừa đứng lên, Chung Tình lại vươn tay, giữ Chung Hân, cánh môi run run, hơn nửa ngày, cô mới cố gắng nặn ra được một câu:“Đừng đi......... Anh ấy là......... Hung thủ giết chết cha chúng ta........”
Nét mặt Chung Hân, trong nháy mắt liền kinh ngạc.
“Em nói cái gì?”
Chung Tình lại lâm vào trầm mặc.
Toàn thân Chung Hân cũng dần không chút khí lực.
Kẻ giết hại cha sao?
Chung Hân nhìn ngoài cửa sổ, mưa bụi nhỏ nhỏ bay không ngừng.
Từ Ngang đã đem những thứ này vác lên, cung kính hướng Chung Tình thực hiện quân lễ một cái, nói:“Thiếu tướng phu nhân, ngài bảo trọng!”
Đúng vậy, vĩnh viễn không cần gặp.
Chung Tình chỉ cảm thấy tim đau muốn khóc thành tiếng, nhưng mà, cô lại chỉ có thể liều mạng đè nén bản thân, không cho bản thân mình có nửa phần thỏa hiệp, cũng không để bản thân có nửa phần mềm lòng.
Xe chạy rất nhanh.
Mọi thứ ngoài cửa sổ, dần dần đều nhìn không thấy.
Có thể là bởi vì đang vội.
Chung Tình nghiêng đầu, có thể nhìn thấy ngọn đèn mơ hồ mờ nhạt trước mắt, lả tả lùi lại, sau đó biến thành một đường sáng rựa rỡ, phân biệt không rõ cái gì là cái gì.
Người chở thêu chỉ trong chốc lát, liền đã đến cảng.
Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, cũng may Từ Ngang đi theo, rất nhanh liền có người tránh ra, thuận lợi đi vào.
Ở bên trong gặp được Chung Hân, cũng chưa lên thuyền, tới tới lui lui như là tìm kiếm và chờ đợi cái gì.
Trong nháy mắt nhìn thấy Chung Tình, cô lập tức cười, tiến lên, ôm cổ Chung Tình, nói:“Chị còn nghĩ em không đến tiễn chị chứ?”
Chung Tình cũng không nói chuyện, tùy ý Chung Hân ôm mình.
Từ Ngang phân phó người theo tới, đem đồ đạc của Chung Tình từng thứ một vác lên ca-nô.
Chung Hân nhìn thấy như vậy, mơ hồ cũng hiểu được một vài điều gì đó, nhìn Chung Tình, đáy mắt ẩn chứa nồng đậm kinh ngạc.
Chung Tình tâm sớm đã lạnh một mảnh, cô cái gì cũng không nói, như là không có hồn phách, chậm rãi đi lên thuyền, tìm vị trí, ngồi xuống.
Chung Hân ngồi bên cạnh, lúc này mới hoàn toàn xác định được gì đó, hỏi:“Chung Tình, chẳng lẽ em cũng muốn đi sao?”
Chung Tình không nói gì.
“Vì cái gì?”
“............”
“Em không phải nói phải ở lại cùng thiếu tướng sao? Em như thế nào cũng muốn đi? Có phải hay không vé này của chị là của thiếu tướng?”
“...............”
“Chị không đi, để anh ấy đi cùng em.........”
Chung Hân vừa nói, vừa đứng lên, Chung Tình lại vươn tay, giữ Chung Hân, cánh môi run run, hơn nửa ngày, cô mới cố gắng nặn ra được một câu:“Đừng đi......... Anh ấy là......... Hung thủ giết chết cha chúng ta........”
Nét mặt Chung Hân, trong nháy mắt liền kinh ngạc.
“Em nói cái gì?”
Chung Tình lại lâm vào trầm mặc.
Toàn thân Chung Hân cũng dần không chút khí lực.
Kẻ giết hại cha sao?
Chung Hân nhìn ngoài cửa sổ, mưa bụi nhỏ nhỏ bay không ngừng.
Từ Ngang đã đem những thứ này vác lên, cung kính hướng Chung Tình thực hiện quân lễ một cái, nói:“Thiếu tướng phu nhân, ngài bảo trọng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.