Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 721: Thiếu tướng có thù tất báo [22]
Diệp Phi Dạ
01/06/2017
Editor: May
Rõ ràng biết, đó là bẫy của cô, lại vẫn nhập diễn theo cô.
Nếu hỏi anh, lúc này có hối hận hay không, ngược lại không có.
Cô nói, cô cần anh ......... Như vậy, vô luận phát sinh chuyện gì, anh cũng không có khả năng bỏ lại một mình cô đơn độc đi làm.
Tuy rằng, đến hiện tại, anh còn không biết vì sao cô muốn nhằm vào Hà An Viện và Ngụy Phong, nhưng anh mơ hồ có thể biết được, Hà An Viện và Ngụy Phong có quan hệ trực tiếp với chuyện cô lưu lại.
Cô không muốn nói, anh liền không hỏi.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, máng xối cũng sẽ nứt ra.
Cho nên, đúng vậy, anh biết......... Anh biết tất cả mục đích, tất cả ý nghĩ, tất cả tính toán của cô, thậm chí, anh còn nhìn ra được, sau khi cô thật sự trêu chọc đến Ngụy Phong, lúc bị anh ôm lấy, cô đamg sợ hãi, đang hối hận.
Từ Ngang nhìn vẫn trầm mặc , không biết thiếu tướng nghĩ cái gì, anh chần chờ hồi lâu, mới khiếp sợ nói: “Thiếu tướng......... Ngài biết, vì sao còn làm như vậy? Chẳng lẽ......... Ngài không biết, như vậy sẽ chọc đại phu nhân không vui ư? Huống chi, Chung tiểu thư có chuyện gì, vì sao không trực tiếp nói với ngài, không nên quanh co lòng vòng lợi dụng như thế?”
Dịch Giản không có hé răng, không nói gì.
Vì sao?
Đơn gián như thế, chẳng lẽ còn nhìn không ra được ư?
Cô không tín nhiệm anh, tuy rằng cô tốt hơn trước rất nhiều, nhưng cô cũng không có hoàn hoàn giao tâm ra.
Tiếp theo Ngụy Phong là nên đánh, vô luận có phải Chung Tình trêu chọc anh ta hay không, anh ta đánh phụ nữ của anh, chính là nên đánh, đáng chết!
“Từ Ngang......... Là tôi yêu cô ấy, không phải cô ấy yêu tôi.”
Là tôi yêu cô ấy, không phải cô ấy yêu tôi.
Từ Ngang tựa hồ sáng tỏ ý tứ của thiếu tướng, Chung tiểu thư, đúng là vẫn còn không có thổ lộ tình cảm trăm phần trăm với thiếu tướng.
Anh nhìn thiếu tướng, đáy lòng mơ hồ có chút khổ sở.
“Nhưng......... Thiếu tướng, đáy lòng ngài không khó chịu ư?”
Ánh mắt Dịch Giản lay động, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói: “Thói quen .”
Quen cô gây ra cho anh đau đớn như vậy, dần dần, liền thật sự quen rồi, đau như vậy, cũng liền biến thành một chút hạnh phúc và ỷ lại.
Từ Ngang không có lời nào để nói.
Chỉ là cảm thấy, trong nháy mắt kia, trong trời đất, cho dù tất cả tình thâm của người khác, cũng bù không được dung túng không đấy của thiếu tướng với một mình Chung Tình.
Đúng vậy......... Không đáy......... Anh lại không biết, người đàn ông kia, lại có thể yêu một người phụ nữ như thế, yêu ......... hết thảy mọi thứ, đều là nhất thời, chẳng hề để ý.
Rõ ràng biết, đó là bẫy của cô, lại vẫn nhập diễn theo cô.
Nếu hỏi anh, lúc này có hối hận hay không, ngược lại không có.
Cô nói, cô cần anh ......... Như vậy, vô luận phát sinh chuyện gì, anh cũng không có khả năng bỏ lại một mình cô đơn độc đi làm.
Tuy rằng, đến hiện tại, anh còn không biết vì sao cô muốn nhằm vào Hà An Viện và Ngụy Phong, nhưng anh mơ hồ có thể biết được, Hà An Viện và Ngụy Phong có quan hệ trực tiếp với chuyện cô lưu lại.
Cô không muốn nói, anh liền không hỏi.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, máng xối cũng sẽ nứt ra.
Cho nên, đúng vậy, anh biết......... Anh biết tất cả mục đích, tất cả ý nghĩ, tất cả tính toán của cô, thậm chí, anh còn nhìn ra được, sau khi cô thật sự trêu chọc đến Ngụy Phong, lúc bị anh ôm lấy, cô đamg sợ hãi, đang hối hận.
Từ Ngang nhìn vẫn trầm mặc , không biết thiếu tướng nghĩ cái gì, anh chần chờ hồi lâu, mới khiếp sợ nói: “Thiếu tướng......... Ngài biết, vì sao còn làm như vậy? Chẳng lẽ......... Ngài không biết, như vậy sẽ chọc đại phu nhân không vui ư? Huống chi, Chung tiểu thư có chuyện gì, vì sao không trực tiếp nói với ngài, không nên quanh co lòng vòng lợi dụng như thế?”
Dịch Giản không có hé răng, không nói gì.
Vì sao?
Đơn gián như thế, chẳng lẽ còn nhìn không ra được ư?
Cô không tín nhiệm anh, tuy rằng cô tốt hơn trước rất nhiều, nhưng cô cũng không có hoàn hoàn giao tâm ra.
Tiếp theo Ngụy Phong là nên đánh, vô luận có phải Chung Tình trêu chọc anh ta hay không, anh ta đánh phụ nữ của anh, chính là nên đánh, đáng chết!
“Từ Ngang......... Là tôi yêu cô ấy, không phải cô ấy yêu tôi.”
Là tôi yêu cô ấy, không phải cô ấy yêu tôi.
Từ Ngang tựa hồ sáng tỏ ý tứ của thiếu tướng, Chung tiểu thư, đúng là vẫn còn không có thổ lộ tình cảm trăm phần trăm với thiếu tướng.
Anh nhìn thiếu tướng, đáy lòng mơ hồ có chút khổ sở.
“Nhưng......... Thiếu tướng, đáy lòng ngài không khó chịu ư?”
Ánh mắt Dịch Giản lay động, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói: “Thói quen .”
Quen cô gây ra cho anh đau đớn như vậy, dần dần, liền thật sự quen rồi, đau như vậy, cũng liền biến thành một chút hạnh phúc và ỷ lại.
Từ Ngang không có lời nào để nói.
Chỉ là cảm thấy, trong nháy mắt kia, trong trời đất, cho dù tất cả tình thâm của người khác, cũng bù không được dung túng không đấy của thiếu tướng với một mình Chung Tình.
Đúng vậy......... Không đáy......... Anh lại không biết, người đàn ông kia, lại có thể yêu một người phụ nữ như thế, yêu ......... hết thảy mọi thứ, đều là nhất thời, chẳng hề để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.