Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 729: Thiếu tướng có thù tất báo【30】
Diệp Phi Dạ
03/06/2017
Chung Tình kinh hồn táng đảm...... Ý của anh, cô hiểu, từ mới bắt đầu,
đến cuối cùng, anh chưa từng cho cô bất cứ cơ hội nào để chạy trốn...... Lã chã rơi lệ.
Tình yêu lớn như thế, đến quá đột ngột, cô phải làm thế nào?
Chung Tình hốt hoảng vô cùng, vào giờ phút này, cô không nhìn Dịch Giản, lại loáng thoáng có thể đoán được vào giờ phút này rốt cuộc anh có vẻ mặt như thế nào.
Trong đôi mắt lạnh lùng kia, chắc chắn đang loé lên ánh sáng ấm áp và kiên nghị, hệt như con người anh, rõ ràng thoạt nhìn dịu dàng ôn hoà, nhưng, trong xương lại vô cùng âm ngoan thô bạo!
Chung Tình vươn tay, chậm rãi nắm áo Dịch Giản, cô cảm thấy mình như đứng không yên, cô cảm thấy, mình thông minh sao? Thật ra thì không phải... Cô rất ngốc, ngốc không biết phải ngụy trang thế nào...... Cô thật đần, đần đến mức bất tri bất giác đã bị anh bắt làm tù binh......
Lần này gặp lại, anh nói, anh cúi đầu xưng thần với cô. Người...... Tại sao lại có tình cảm? Lòng, khó có thể như mặt nước tĩnh lặng như trước. Cô không nói chuyện, anh cũng không mở miệng, chẳng qua ở màn đêm yên tĩnh này, hai người lẳng lặng ôm nhau.
Gió đêm từ Cố Viên, từ từ thổi đến, thổi đến tóchai người, nhẹ nhàng lay động.
Tóc của cô, bị gió nâng lên, quấn lại cùng với mái tóc ngắn của anh với nhau.
Giống như.
Vợ chồng.
Kết tóc.
Trên thế gian, vô cùng hoàn mỹ, ai cũng phải động lòng.
Chung Tình nghĩ, anh chính là người như vậy, dịu dàng, không chân thật, nhưng lại thật sự tồn tại, bá đạo, lại mang theo sự dịu dàng đến vô hạn, không để cho người chán ghét, thậm chí còn khiến không người nào có thể từ chối.
Hết thảy, đều rất tự nhiên.
Cô, gặp được anh, anh, lại gặp được cô.
Vì vậy, tình yêu này, trong loạn thế nơi này, chậm rãi trở thành một đóa hoa tươi đẹp, đẹp đến khuynh thành, phảng phất là mọi người, tất cả mọi chuyện, đều không thể cự tuyệt, lặng lẽ nở rộ.
Mà cô gái vẫn không yêu, chống lại tình yêu, chán ghét yêu, lại chỉ có thể đối mặt với tình yêu khổng lồ như thế, hốt hoảng khom người, trừ khuất phục, chỉ có thể là khuất phục.
Cô nghĩ, thật giống như lời chị hai, cô gả đúng người...... Người cô gả cho không đơn thuần chỉ là Thiếu tướng, mà còn là Thiếu tướng tự tay, vì cô, từng chút từng chút, vẽ nên một cõi mộng kinh hãi thế tục.
Tình yêu lớn như thế, đến quá đột ngột, cô phải làm thế nào?
Chung Tình hốt hoảng vô cùng, vào giờ phút này, cô không nhìn Dịch Giản, lại loáng thoáng có thể đoán được vào giờ phút này rốt cuộc anh có vẻ mặt như thế nào.
Trong đôi mắt lạnh lùng kia, chắc chắn đang loé lên ánh sáng ấm áp và kiên nghị, hệt như con người anh, rõ ràng thoạt nhìn dịu dàng ôn hoà, nhưng, trong xương lại vô cùng âm ngoan thô bạo!
Chung Tình vươn tay, chậm rãi nắm áo Dịch Giản, cô cảm thấy mình như đứng không yên, cô cảm thấy, mình thông minh sao? Thật ra thì không phải... Cô rất ngốc, ngốc không biết phải ngụy trang thế nào...... Cô thật đần, đần đến mức bất tri bất giác đã bị anh bắt làm tù binh......
Lần này gặp lại, anh nói, anh cúi đầu xưng thần với cô. Người...... Tại sao lại có tình cảm? Lòng, khó có thể như mặt nước tĩnh lặng như trước. Cô không nói chuyện, anh cũng không mở miệng, chẳng qua ở màn đêm yên tĩnh này, hai người lẳng lặng ôm nhau.
Gió đêm từ Cố Viên, từ từ thổi đến, thổi đến tóchai người, nhẹ nhàng lay động.
Tóc của cô, bị gió nâng lên, quấn lại cùng với mái tóc ngắn của anh với nhau.
Giống như.
Vợ chồng.
Kết tóc.
Trên thế gian, vô cùng hoàn mỹ, ai cũng phải động lòng.
Chung Tình nghĩ, anh chính là người như vậy, dịu dàng, không chân thật, nhưng lại thật sự tồn tại, bá đạo, lại mang theo sự dịu dàng đến vô hạn, không để cho người chán ghét, thậm chí còn khiến không người nào có thể từ chối.
Hết thảy, đều rất tự nhiên.
Cô, gặp được anh, anh, lại gặp được cô.
Vì vậy, tình yêu này, trong loạn thế nơi này, chậm rãi trở thành một đóa hoa tươi đẹp, đẹp đến khuynh thành, phảng phất là mọi người, tất cả mọi chuyện, đều không thể cự tuyệt, lặng lẽ nở rộ.
Mà cô gái vẫn không yêu, chống lại tình yêu, chán ghét yêu, lại chỉ có thể đối mặt với tình yêu khổng lồ như thế, hốt hoảng khom người, trừ khuất phục, chỉ có thể là khuất phục.
Cô nghĩ, thật giống như lời chị hai, cô gả đúng người...... Người cô gả cho không đơn thuần chỉ là Thiếu tướng, mà còn là Thiếu tướng tự tay, vì cô, từng chút từng chút, vẽ nên một cõi mộng kinh hãi thế tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.