Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 573: Thiếu tướng, em có! [12]
Diệp Phi Dạ
13/04/2017
Editor: May
Dịch Giản nhìn tháy Tần Diệp và Chung Tình lại có thể thờ ơ, càng tức giận hơn, anh mở bước chân, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Anh vẫn luôn là người rất lười nhác, chậm rãi đi đến.
Mà lúc này, càng chậm hơn.
Như là cảnh cố ý thả chậm trong phim.
Một khoảng cách ngắn như vậy, anh lại có thể, đi rất lâu, thật lâu.
Lâu đến mức Tần Diệp cảm thấy chính mình thật sự có thể đã chết, lâu đến mức Chung Tình cảm thấy chính mình sắp hôn mê.
Dịch Giản mới chậm rãi đứng ở trước mặt bọn họ.
Anh vươn tay, đặt ở trước mặt Chung Tình.
Chung Tình hơi cúi đầu, sau một lúc lâu, cô mới bỏ tay mình vào trong lòng bàn tay Dịch Giản.
Cô cũng không dám thở mạnh chút nào, càng không dám nói ra tiếng.
Dịch Giản nắm tay mềm mại của cô, dùng sức kéo một cái, Chung Tình khẽ cau mày, phát ra âm điệu nhỏ nhẹ: “Đau.........”
Lực đạo Dịch Giản nhất thời ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng, âm điệu lạnh lẽo: “Làm sao vậy?”
Chung Tình hơi động đầu một chút, cô mới nhỏ giọng nói: “Tóc, tóc vướng rồi.........”
Dịch Giản ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Diệp một cái, đi lên trước, nghiêng đầu nhìn nhìn tình huống, thản nhiên nói: “Để anh.”
Tần Diệp lau mồ hôi lạnh, nhìn thấy biểu tình Dịch Giản chuyển biến tốt, lập tức đi theo giải thích nói: “Vừa rồi cô ấy đứng dậy, có chút gấp, tóc rơi xuống dưới, sau đó đi đường trật chân, mới có thể ngã xuống, tôi liền vươn tay, tiếp được cô ấy, sợ cô ấy té bị thương, sau đó ai ngờ, tóc với nút thắt, không nghĩ qua lại quấn cùng một chỗ, cô ấy đứng dậy, da đầu còn có chút đau, cho nên, liền.........”
Dịch Giản không nói gì, vươn tay, dừng ở chỗ giữa tóc và nút thắt.
“Phải không?”
Âm điệu của anh thản nhiên, không có cảm xúc gì.
Chung Tình vội vàng nói: “Đúng như Tần Diệp nói vậy.”
Tần Diệp?
Tên cũng gọi rồi hả?
Âm điệu Dịch Giản càng lạnh hơn: “À?”
Toàn thân Tần Diệp rùng mình một cái, sao anh cảm thấy Dịch Giản càng ngày càng tức giận chứ?
Vì thế, anh liền thật cẩn thận hỏi: “Giản, cậu sẽ không tức giận chứ? Tôi và cô ấy cái gì cũng không làm, chính là.........”
“Cậu muốn làm cái gì?” Dịch Giản không giận, ngược lại cừoi, âm điệu đã có chút ôn nhu, Dịch Giản như vậy, làm cho Tần Diệp hơi dịu đi một chút, Tần Diệp vội vàng nói: “Cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn làm.”
Lúc này Dịch Giản mới gật gật đầu, nhìn thoáng qua Chung Tình, tay duỗi về phía tóc và nút thắt.
Dịch Giản nhìn tháy Tần Diệp và Chung Tình lại có thể thờ ơ, càng tức giận hơn, anh mở bước chân, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Anh vẫn luôn là người rất lười nhác, chậm rãi đi đến.
Mà lúc này, càng chậm hơn.
Như là cảnh cố ý thả chậm trong phim.
Một khoảng cách ngắn như vậy, anh lại có thể, đi rất lâu, thật lâu.
Lâu đến mức Tần Diệp cảm thấy chính mình thật sự có thể đã chết, lâu đến mức Chung Tình cảm thấy chính mình sắp hôn mê.
Dịch Giản mới chậm rãi đứng ở trước mặt bọn họ.
Anh vươn tay, đặt ở trước mặt Chung Tình.
Chung Tình hơi cúi đầu, sau một lúc lâu, cô mới bỏ tay mình vào trong lòng bàn tay Dịch Giản.
Cô cũng không dám thở mạnh chút nào, càng không dám nói ra tiếng.
Dịch Giản nắm tay mềm mại của cô, dùng sức kéo một cái, Chung Tình khẽ cau mày, phát ra âm điệu nhỏ nhẹ: “Đau.........”
Lực đạo Dịch Giản nhất thời ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng, âm điệu lạnh lẽo: “Làm sao vậy?”
Chung Tình hơi động đầu một chút, cô mới nhỏ giọng nói: “Tóc, tóc vướng rồi.........”
Dịch Giản ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Diệp một cái, đi lên trước, nghiêng đầu nhìn nhìn tình huống, thản nhiên nói: “Để anh.”
Tần Diệp lau mồ hôi lạnh, nhìn thấy biểu tình Dịch Giản chuyển biến tốt, lập tức đi theo giải thích nói: “Vừa rồi cô ấy đứng dậy, có chút gấp, tóc rơi xuống dưới, sau đó đi đường trật chân, mới có thể ngã xuống, tôi liền vươn tay, tiếp được cô ấy, sợ cô ấy té bị thương, sau đó ai ngờ, tóc với nút thắt, không nghĩ qua lại quấn cùng một chỗ, cô ấy đứng dậy, da đầu còn có chút đau, cho nên, liền.........”
Dịch Giản không nói gì, vươn tay, dừng ở chỗ giữa tóc và nút thắt.
“Phải không?”
Âm điệu của anh thản nhiên, không có cảm xúc gì.
Chung Tình vội vàng nói: “Đúng như Tần Diệp nói vậy.”
Tần Diệp?
Tên cũng gọi rồi hả?
Âm điệu Dịch Giản càng lạnh hơn: “À?”
Toàn thân Tần Diệp rùng mình một cái, sao anh cảm thấy Dịch Giản càng ngày càng tức giận chứ?
Vì thế, anh liền thật cẩn thận hỏi: “Giản, cậu sẽ không tức giận chứ? Tôi và cô ấy cái gì cũng không làm, chính là.........”
“Cậu muốn làm cái gì?” Dịch Giản không giận, ngược lại cừoi, âm điệu đã có chút ôn nhu, Dịch Giản như vậy, làm cho Tần Diệp hơi dịu đi một chút, Tần Diệp vội vàng nói: “Cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn làm.”
Lúc này Dịch Giản mới gật gật đầu, nhìn thoáng qua Chung Tình, tay duỗi về phía tóc và nút thắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.