Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 559: Thiếu tướng, em có rồi! 【28】
Diệp Phi Dạ
18/04/2017
"Suy nghĩ của Giản, không ai có thể đoán được, đến bây giờ tôi cũng
không thể nhìn thấu, hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không nói cho chúng ta
biết, mà, cậu nói xem người Giản quan tâm nhất là ai?"
"Còn phải hỏi, nhất định là Chung Tình!"
"Vậy các cậu nói, cậu ấy trở lại, có phải là vì Chung Tình không?"
"Khả năng không nhiều, nếu quả thật là vì Chung Tình, cậu cảm thấy nhà họ Chung, sẽ... . . . Diệt vong sao?"
"Hình như cũng đúng, Giản yêu Chung Tình như thế, chắc chắc sẽ không cho phép nhà họ Chung cửa nát nhà tan, cậu ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Đúng vậy, hoàn toàn không hiểu nổi, nhưng vẫn còn một điều rất khó hiểu, cậu nói lúc Giản trở về nước, khi đó, rõ ràng là trước khi nhà họ Chung gặp nạn một năm, tại sao cậu ấy không ra tay cứu?"
"Không biết... . . ."
"Thật là khó đoán, không muốn đoán nữa, chúng ta đi từng một nhìn một bước, có một ngày, chân tướng sự tình cũng sẽ bại lộ ở trước mặt của chúng ta, đánh bài, đánh bài thôi!"
===============================================================
Bóng đêm phủ xuống, Chung Tình tắm xong, tóc ướt nhẹp đi ra, Dịch Gỉản đưa cô về nhà, Từ Ngang ở cửa, chờ đến có chút nóng nảy, đi tới đi lui, sau đó lặng lẽ nói cho anh biết một câu, Dịch Gỉản lại vội vội vàng vàng rời đi rồi.
Chung Tình không biết anh đi nơi nào, thậm chí anh cũng không nói với cô lời nào.
Sợ là trong quân có việc gấp.
Chung Tình từ nhỏ đến lớn, học những thứ đó, cũng tự nói với mình, đàn ông là phải bôn ba bên ngoài, mà phụ nữ đều phải ở nhà chờ đợi.
Cho nên, trong Cố Viên, chỉ có cô và mấy người làm.
Những người làm kia, cũng không dám lên tầng hai.
Cô liền một người ở trong phòng khách, chán đến chết, cầm quần Tần Diệp, tìm kim, cẩn thận vá lại, cô rất khéo tay, cầm kỳ thư họa, nữ công mọi thứ đều tinh thông, tất nhiên những thứ này cũng không làm khó được cô, cô chỉ chuyển động mất ngón tay, lặng lẻ giải quyết hết mọi chuyện.
Vá xong, Chung Tình liền nằm ở nơi nào đó, sắc trời đã ảm đạm hơn, cô không ăn cơm, cũng không ăn, dù sao Dịch Gỉản chưa trở về, sao cô có thể ăn?
Mặc dù cô gả cho Dịch Gỉản, nhưng thói quen giữ vững nhiều năm, không cách nào thay đổi.
Không có ai động đũa trước, cô cũng không thả lỏng ăn uống.
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, tóc của cô cũng không được sấy khô.
"Còn phải hỏi, nhất định là Chung Tình!"
"Vậy các cậu nói, cậu ấy trở lại, có phải là vì Chung Tình không?"
"Khả năng không nhiều, nếu quả thật là vì Chung Tình, cậu cảm thấy nhà họ Chung, sẽ... . . . Diệt vong sao?"
"Hình như cũng đúng, Giản yêu Chung Tình như thế, chắc chắc sẽ không cho phép nhà họ Chung cửa nát nhà tan, cậu ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Đúng vậy, hoàn toàn không hiểu nổi, nhưng vẫn còn một điều rất khó hiểu, cậu nói lúc Giản trở về nước, khi đó, rõ ràng là trước khi nhà họ Chung gặp nạn một năm, tại sao cậu ấy không ra tay cứu?"
"Không biết... . . ."
"Thật là khó đoán, không muốn đoán nữa, chúng ta đi từng một nhìn một bước, có một ngày, chân tướng sự tình cũng sẽ bại lộ ở trước mặt của chúng ta, đánh bài, đánh bài thôi!"
===============================================================
Bóng đêm phủ xuống, Chung Tình tắm xong, tóc ướt nhẹp đi ra, Dịch Gỉản đưa cô về nhà, Từ Ngang ở cửa, chờ đến có chút nóng nảy, đi tới đi lui, sau đó lặng lẽ nói cho anh biết một câu, Dịch Gỉản lại vội vội vàng vàng rời đi rồi.
Chung Tình không biết anh đi nơi nào, thậm chí anh cũng không nói với cô lời nào.
Sợ là trong quân có việc gấp.
Chung Tình từ nhỏ đến lớn, học những thứ đó, cũng tự nói với mình, đàn ông là phải bôn ba bên ngoài, mà phụ nữ đều phải ở nhà chờ đợi.
Cho nên, trong Cố Viên, chỉ có cô và mấy người làm.
Những người làm kia, cũng không dám lên tầng hai.
Cô liền một người ở trong phòng khách, chán đến chết, cầm quần Tần Diệp, tìm kim, cẩn thận vá lại, cô rất khéo tay, cầm kỳ thư họa, nữ công mọi thứ đều tinh thông, tất nhiên những thứ này cũng không làm khó được cô, cô chỉ chuyển động mất ngón tay, lặng lẻ giải quyết hết mọi chuyện.
Vá xong, Chung Tình liền nằm ở nơi nào đó, sắc trời đã ảm đạm hơn, cô không ăn cơm, cũng không ăn, dù sao Dịch Gỉản chưa trở về, sao cô có thể ăn?
Mặc dù cô gả cho Dịch Gỉản, nhưng thói quen giữ vững nhiều năm, không cách nào thay đổi.
Không có ai động đũa trước, cô cũng không thả lỏng ăn uống.
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, tóc của cô cũng không được sấy khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.