Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 772: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình [3]
Diệp Phi Dạ
25/06/2017
Cô sớm đã không có thần chí gì, chỉ nghe được anh ở bên tai của cô, hàm hàm hồ hồ nói: “Ngoan......... Muốn anh không? Hửm?”
Chung Tình làm sao chịu để ý tới anh, lắc đầu, rầm rì, anh buồn cười, tất nhiên là mang theo cô, cuốn lên một hồi sát người vật lộn, tứ bề báo hiệu bất ổn, rất kích tình.
Có lẽ là do tách ra mấy ngày, thể lực của anh ngược lại rất tràn đầy, tuyệt không như là người sau khi phát bệnh, tra tấn cô đến khóc hô ra tiếng, cảm thấy lúc chính mình sắp hôn mê, anh mới bằng lòng buông cô ra.
Lúc này Chung Tình quả thực là toàn thân đều lười động, nằm ở trên giường mí mắt cũng không mở liền lâm vào trong giấc mơ lần nữa.
Anh nhìn cô gái nhỏ mềm nhũn như là một bãi nước này, nhịn không được biểu tình trở nên nhu tình lên, vươn tay, ma sát khuôn mặt của cô, sau đó cúi đầu, hôn cái trán của cô một chút, cầm khăn ẩm, rửa sạch thân thể của cô, ôm cô, nằm ở trên giường, nhìn đêm tối đen, có một chút trầm tư.
Đáy lòng, chung quy ít nhiều liền có vài phần áy náy với cô gái nhỏ trong ngực này......... Rất nhiều người theo đuổi lãng mạn, luôn tặng hoa, mà anh, thân thể không có tiền đồ như vậy, một lần tặng hoa, cũng không thể tặng cho cô, còn dọa sợ cô.
Nói vậy những hoa kia, đều đã bị ném ra ngoài đi.
Ánh mắt Dịch Giản, thoáng hiện bất đắc dĩ nhàn nhạt, âm thầm trách cứ chính mình.
Vươn tay, vô thanh vô tức ôm chặt cô gái nhỏ này lần nữa, cô ngược lại ngủ đến hương vị ngọt ngào, như là biết trong lòng anh thoải mái, dùng sức chui, chui vào, tìm cái một tư thế rất thoải mái, nằm ở bên trong, giương cái miệng nhỏ, ngủ vù vù.
Nước miếng tinh tế của cô, chảy xuôi ra từ trong miệng của cô, dính vào trên da thịt của anh, anh nhịn không được cảm thấy buồn cười, thật là có lúc, giống như một đứa nhỏ.........
Anh vốn tính đứng dậy tìm Từ Ngang có việc, ban ngày, chuyện Trác Nhiên, anh không thể nào không đề phòng, sợ là Từ Ngang hiểu anh, hiện tại cũng chưa ngủ, đều đang chờ anh gọi đi, nhưng cô gái nhỏ này giống như bạch tuộc, ôm anh, coi anh là gối ôm, sao anh có thể nhẫn tâm kéo mở cô ra, dứt khoát không chút do dự, không chút nào suy tư liền ủy khuất Từ Ngang, ôm cô gái nhỏ này, lại đi vào giấc ngủ một lần nữa.
Chung Tình làm sao chịu để ý tới anh, lắc đầu, rầm rì, anh buồn cười, tất nhiên là mang theo cô, cuốn lên một hồi sát người vật lộn, tứ bề báo hiệu bất ổn, rất kích tình.
Có lẽ là do tách ra mấy ngày, thể lực của anh ngược lại rất tràn đầy, tuyệt không như là người sau khi phát bệnh, tra tấn cô đến khóc hô ra tiếng, cảm thấy lúc chính mình sắp hôn mê, anh mới bằng lòng buông cô ra.
Lúc này Chung Tình quả thực là toàn thân đều lười động, nằm ở trên giường mí mắt cũng không mở liền lâm vào trong giấc mơ lần nữa.
Anh nhìn cô gái nhỏ mềm nhũn như là một bãi nước này, nhịn không được biểu tình trở nên nhu tình lên, vươn tay, ma sát khuôn mặt của cô, sau đó cúi đầu, hôn cái trán của cô một chút, cầm khăn ẩm, rửa sạch thân thể của cô, ôm cô, nằm ở trên giường, nhìn đêm tối đen, có một chút trầm tư.
Đáy lòng, chung quy ít nhiều liền có vài phần áy náy với cô gái nhỏ trong ngực này......... Rất nhiều người theo đuổi lãng mạn, luôn tặng hoa, mà anh, thân thể không có tiền đồ như vậy, một lần tặng hoa, cũng không thể tặng cho cô, còn dọa sợ cô.
Nói vậy những hoa kia, đều đã bị ném ra ngoài đi.
Ánh mắt Dịch Giản, thoáng hiện bất đắc dĩ nhàn nhạt, âm thầm trách cứ chính mình.
Vươn tay, vô thanh vô tức ôm chặt cô gái nhỏ này lần nữa, cô ngược lại ngủ đến hương vị ngọt ngào, như là biết trong lòng anh thoải mái, dùng sức chui, chui vào, tìm cái một tư thế rất thoải mái, nằm ở bên trong, giương cái miệng nhỏ, ngủ vù vù.
Nước miếng tinh tế của cô, chảy xuôi ra từ trong miệng của cô, dính vào trên da thịt của anh, anh nhịn không được cảm thấy buồn cười, thật là có lúc, giống như một đứa nhỏ.........
Anh vốn tính đứng dậy tìm Từ Ngang có việc, ban ngày, chuyện Trác Nhiên, anh không thể nào không đề phòng, sợ là Từ Ngang hiểu anh, hiện tại cũng chưa ngủ, đều đang chờ anh gọi đi, nhưng cô gái nhỏ này giống như bạch tuộc, ôm anh, coi anh là gối ôm, sao anh có thể nhẫn tâm kéo mở cô ra, dứt khoát không chút do dự, không chút nào suy tư liền ủy khuất Từ Ngang, ôm cô gái nhỏ này, lại đi vào giấc ngủ một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.