Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 918: Thiếu tướng tính kế [31]
Diệp Phi Dạ
05/09/2017
Editor: May
Cô không có hé răng, chỉ vươn tay, gắt gao dán vào thân mình của anh, cảm thấy đáy lòng, đều tràn đầy thỏa mãn.
“Thiếu tướng, tâm ý của anh em biết, nhưng là......... vị trí này không dễ có được, sao anh có thể vì em, vứt bỏ mọi thứ chứ?”
“Em chính là mọi thứ của anh, tại sao không thể vứt bỏ?” Dịch Giản cúi đầu nói, ánh mắt sáng quắc.
Chính là mấy ngày nay, chính là mấy ngày nay......... Chỉ cần sống qua, như vậy......... Từ nay về sau, liền chuyện gì cũng không có.........
“Nhưng.........” Chung Tình nghe anh nói lời triền miên như vậy, sắc mặt khó tránh khỏi ửng đỏ, muốn giải thích chính mình vốn không phải có ý tứ này, nhưng lại bị anh ngăn trở: “Anh chỉ là mệt mỏi......... Quyền lực huân thiên, cũng bù không được em......... Hiện tại anh cũng đã hiểu được, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, rốt cuộc là ý tứ gì......... Về sau anh liền cùng em, trôi qua những ngày của chúng ta thật tốt, hửm?”
Chung Tình nghe lời nói như thế, ánh mắt có chút sương mù, cô quay đầu đúng lúc nhìn thấy ánh mắt anh đang thẳng tắp nhìn chính mình, đáy mắt đều là ánh sáng chuyên chú, cô vươn tay, ôm cổ anh: “Được.”
Một chữ “được” của cô, làm cho tâm anh, mềm nhũn ra, đối với cô, anh vẫn luôn cảm thấy thương tiếc như thế nào cũng không đủ!
Anh hôn cánh môi của cô, sau đó hai người lại dán vào nhau, anh ôn nhu nói: “Vậy liền ngủ một lát đi......... Ngày mai xuất viện.........”
“Sao lại gấp như vậy?” Chung Tình lo lắng thân thể của anh.
“Ừ, về Cố Viên cũng có thể dưỡng, vì sao lại phải ở trong này?”
“À.”
Cô mềm giọng lên tiếng, liền cực kỳ nhu thuận ghé vào trong lòng anh, trong ngực ấm áp, hương vị quen thuộc, làm cho cô cảm thấy thật sự an tâm.
Đêm hôm đó, ngược lại ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, tỉnh lại rất sớm.
Bệnh viện cũng không phải an toàn nhất, hơn nữa gần đây Dịch Giản có rất nhiều chuyện cần an bài xử lý, tất nhiên là phải xuất viện.
Trở ngại vì miệng vết thương chưa có khép lại, nhưng cũng không nguy hiểm đến vị trí nguy hiểm, cho nên Từ Ngang cõng thiếu tướng, rất là cẩn thận, đặt ở trên xe, Chung Tình vội vàng đi lên theo, hỏi đông hỏi tây, có đau hay không, Dịch Giản lắc lắc đầu, ôn nhu nhìn cô, chỉ mỉm cười.
Từ Ngang lái xe, trở về Cố Viên.
Dịch Giản bị thương, tất nhiên là muốn ở nhà dưỡng, Từ Ngang ngược lại có việc, liền vội vàng đi ra ngoài.
Chung Tình hầu hạ Dịch Giản rất chu đáo, hiện tại nhìn anh tốt hơn, sự tình cũng dần dần trong sáng lên.
Cô không có hé răng, chỉ vươn tay, gắt gao dán vào thân mình của anh, cảm thấy đáy lòng, đều tràn đầy thỏa mãn.
“Thiếu tướng, tâm ý của anh em biết, nhưng là......... vị trí này không dễ có được, sao anh có thể vì em, vứt bỏ mọi thứ chứ?”
“Em chính là mọi thứ của anh, tại sao không thể vứt bỏ?” Dịch Giản cúi đầu nói, ánh mắt sáng quắc.
Chính là mấy ngày nay, chính là mấy ngày nay......... Chỉ cần sống qua, như vậy......... Từ nay về sau, liền chuyện gì cũng không có.........
“Nhưng.........” Chung Tình nghe anh nói lời triền miên như vậy, sắc mặt khó tránh khỏi ửng đỏ, muốn giải thích chính mình vốn không phải có ý tứ này, nhưng lại bị anh ngăn trở: “Anh chỉ là mệt mỏi......... Quyền lực huân thiên, cũng bù không được em......... Hiện tại anh cũng đã hiểu được, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, rốt cuộc là ý tứ gì......... Về sau anh liền cùng em, trôi qua những ngày của chúng ta thật tốt, hửm?”
Chung Tình nghe lời nói như thế, ánh mắt có chút sương mù, cô quay đầu đúng lúc nhìn thấy ánh mắt anh đang thẳng tắp nhìn chính mình, đáy mắt đều là ánh sáng chuyên chú, cô vươn tay, ôm cổ anh: “Được.”
Một chữ “được” của cô, làm cho tâm anh, mềm nhũn ra, đối với cô, anh vẫn luôn cảm thấy thương tiếc như thế nào cũng không đủ!
Anh hôn cánh môi của cô, sau đó hai người lại dán vào nhau, anh ôn nhu nói: “Vậy liền ngủ một lát đi......... Ngày mai xuất viện.........”
“Sao lại gấp như vậy?” Chung Tình lo lắng thân thể của anh.
“Ừ, về Cố Viên cũng có thể dưỡng, vì sao lại phải ở trong này?”
“À.”
Cô mềm giọng lên tiếng, liền cực kỳ nhu thuận ghé vào trong lòng anh, trong ngực ấm áp, hương vị quen thuộc, làm cho cô cảm thấy thật sự an tâm.
Đêm hôm đó, ngược lại ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, tỉnh lại rất sớm.
Bệnh viện cũng không phải an toàn nhất, hơn nữa gần đây Dịch Giản có rất nhiều chuyện cần an bài xử lý, tất nhiên là phải xuất viện.
Trở ngại vì miệng vết thương chưa có khép lại, nhưng cũng không nguy hiểm đến vị trí nguy hiểm, cho nên Từ Ngang cõng thiếu tướng, rất là cẩn thận, đặt ở trên xe, Chung Tình vội vàng đi lên theo, hỏi đông hỏi tây, có đau hay không, Dịch Giản lắc lắc đầu, ôn nhu nhìn cô, chỉ mỉm cười.
Từ Ngang lái xe, trở về Cố Viên.
Dịch Giản bị thương, tất nhiên là muốn ở nhà dưỡng, Từ Ngang ngược lại có việc, liền vội vàng đi ra ngoài.
Chung Tình hầu hạ Dịch Giản rất chu đáo, hiện tại nhìn anh tốt hơn, sự tình cũng dần dần trong sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.