Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 941: Thiếu tướng tính kế [54]
Diệp Phi Dạ
16/09/2017
Editor: May
Theo sau, Chung Tình liền nghe được tiếng bước chân của Dịch Giản, dần dần rời đi.
Mà cả người cô cũng như là mất đi toàn bộ khí lực, khóc rống lên.
Chị hai đi rồi......... Rời khỏi cô ......... Mà cô trong cơn tức giận, lại có thể đánh anh.........
Sao chuyện lại biến thành hỗn loạn như vậy?
Cô vừa khóc, chính là bộc phát không thể vãn hồi!
.................................
Dịch Giản ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa, nhưng không có sốt ruột xuống lầu, chỉ im lặng phát ngốc một hồi, mới vươn tay, đụng vào hai gò má chính mình một chút, mấp máy môi, mới đi xuống dưới lầu, bưng đồ ăn, lên lầu, đẩy cửa ra, nhìn thấy cô ghé vào trên giường lớn mềm mại, khóc như là một đứa nhỏ.
Anh không có tiến lên đi khuyên bảo cô, chỉ đứng ở nơi đó, không nói được một lời nhìn cô khóc.
Cô khóc thật lâu, mới ngừng nước mắt.
Anh đặt đồ ăn ở trước mặt của cô, chính mình đều ăn mỗi thứ một miếng, sau đó mới nói với cô: “Ăn đi.”
Chung Tình không có hé răng, cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, đáy lòng vẫn giận anh như trước, trực tiếp cầm đũa, mang theo những đồ ăn này, ăn từng ngụm.
Thực không biết vị.
Mới hai ba miếng, liền đặt đũa ở một bên, lắc lắc đầu, nằm xuống, không nói một lời.
Dịch Giản nhìn chằm chằm dĩa thức ăn một hồi, nói: “Ăn chút nữa.”
Chung Tình không động.
Anh liền cúi người, bế cô lên, tự mình đút cho cô ăn.
Cô vặn vẹo không thoát khỏi anh, liền ăn một chút.
Đợi lúc cô rốt cục không muốn ăn nữa, anh mới bỏ qua.
Anh đặt đồ ăn ở trên bàn bên cạnh, đứng ở một bên, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Từ đầu đến cuối, cô đều không liếc nhìn anh một cái.
Cô như vậy, đâm tâm anh sinh ra đau đớn.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Dịch Giản mới đứng dậy, muốn lên giường đi nghỉ ngơi, Chung Tình theo bản năng ôm chăn, trốn anh rất xa.
Động tác của anh cứng ngắc một chút, lại vẫn đi lên, vươn tay, ôm cô vào trong lòng.
Cô giãy dụa không xong, dứt khoát liền không từ chối, cũng không nhìn anh, chỉ gắt gao nhắm mắt lại, lại vẫn có nước mắt, mãnh liệt rơi xuống, làm ẩm ướt quần áo của anh.
Anh đau lòng, lại vẫn luôn không có đi lau nước mắt cho cô.
Cứ như vậy, hai người nằm cứng ngắc, không khí có chút xấu hổ, Từ Ngang lại ở phía sau, vội vàng chạy lên, gõ cửa, hô với Dịch Giản Chung Tình trong cửa: “Thiếu tướng......... Không tốt ......... đại thiếu phu nhân nhà họ Chung mất tích .........”
Theo sau, Chung Tình liền nghe được tiếng bước chân của Dịch Giản, dần dần rời đi.
Mà cả người cô cũng như là mất đi toàn bộ khí lực, khóc rống lên.
Chị hai đi rồi......... Rời khỏi cô ......... Mà cô trong cơn tức giận, lại có thể đánh anh.........
Sao chuyện lại biến thành hỗn loạn như vậy?
Cô vừa khóc, chính là bộc phát không thể vãn hồi!
.................................
Dịch Giản ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa, nhưng không có sốt ruột xuống lầu, chỉ im lặng phát ngốc một hồi, mới vươn tay, đụng vào hai gò má chính mình một chút, mấp máy môi, mới đi xuống dưới lầu, bưng đồ ăn, lên lầu, đẩy cửa ra, nhìn thấy cô ghé vào trên giường lớn mềm mại, khóc như là một đứa nhỏ.
Anh không có tiến lên đi khuyên bảo cô, chỉ đứng ở nơi đó, không nói được một lời nhìn cô khóc.
Cô khóc thật lâu, mới ngừng nước mắt.
Anh đặt đồ ăn ở trước mặt của cô, chính mình đều ăn mỗi thứ một miếng, sau đó mới nói với cô: “Ăn đi.”
Chung Tình không có hé răng, cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, đáy lòng vẫn giận anh như trước, trực tiếp cầm đũa, mang theo những đồ ăn này, ăn từng ngụm.
Thực không biết vị.
Mới hai ba miếng, liền đặt đũa ở một bên, lắc lắc đầu, nằm xuống, không nói một lời.
Dịch Giản nhìn chằm chằm dĩa thức ăn một hồi, nói: “Ăn chút nữa.”
Chung Tình không động.
Anh liền cúi người, bế cô lên, tự mình đút cho cô ăn.
Cô vặn vẹo không thoát khỏi anh, liền ăn một chút.
Đợi lúc cô rốt cục không muốn ăn nữa, anh mới bỏ qua.
Anh đặt đồ ăn ở trên bàn bên cạnh, đứng ở một bên, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Từ đầu đến cuối, cô đều không liếc nhìn anh một cái.
Cô như vậy, đâm tâm anh sinh ra đau đớn.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Dịch Giản mới đứng dậy, muốn lên giường đi nghỉ ngơi, Chung Tình theo bản năng ôm chăn, trốn anh rất xa.
Động tác của anh cứng ngắc một chút, lại vẫn đi lên, vươn tay, ôm cô vào trong lòng.
Cô giãy dụa không xong, dứt khoát liền không từ chối, cũng không nhìn anh, chỉ gắt gao nhắm mắt lại, lại vẫn có nước mắt, mãnh liệt rơi xuống, làm ẩm ướt quần áo của anh.
Anh đau lòng, lại vẫn luôn không có đi lau nước mắt cho cô.
Cứ như vậy, hai người nằm cứng ngắc, không khí có chút xấu hổ, Từ Ngang lại ở phía sau, vội vàng chạy lên, gõ cửa, hô với Dịch Giản Chung Tình trong cửa: “Thiếu tướng......... Không tốt ......... đại thiếu phu nhân nhà họ Chung mất tích .........”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.