Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 967: Thiếu tướng tính kế [80]
Diệp Phi Dạ
29/09/2017
“Thiếu tướng, ngài và thiếu tướng phu nhân rời đi đi, tôi thề tôi
nhất định bảo vệ tốt đại thiếu phu nhân nhà họ Trác, sẽ không để cho cô
ta phát sinh nguy hiểm nào......... Tôi liều mạng cũng sẽ bảo vệ tốt cô
ta.........”
Dịch Giản cúi đầu, vẫn còn cười khẽ một chút: “Chiến tranh tiến đến, có lẽ mạng của chú cũng là tình hình hết sức nguy cấp, tại sao phải bảo hộ cô ta?”
Huống chi, đây cũng là một cơ hội rất tốt.
Để cho quan hệ giữa chị em các cô, nhận được tốt đẹp.
Hiện tại cô, rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, anh không phải không nhìn ra.
Tuy rằng miệng cô cái gì cũng chưa nói, ôm anh khóc liền khóc, nói hết liền nói hết, nhưng anh có thể cảm giác được, đó là bất lực của cô vào tối hôm qua, thúc đẩy mềm mạo của cô với anh.
Sáng nay tỉnh dậy, anh vươn tay, lúc ôm cô, cô lặng lẽ tránh đi, anh đã biết, đáy lòng của cô, vẫn là dao động với tình yêu của bọn họ.
Thật ra tâm bảo hộ của cô, là khổng lồ nhất.
Anh không biết rốt cuộc bao lâu, cô mới có thể chân chân chính chính quên đi những chuyện này, sau đó để cho bọn họ trở lại lúc trước.
Thật ra biểu hiện của cô, đã tốt hơn trong dự đoán của anh rất nhiều.
Anh cho là, cô sẽ trở mặt ngay tại chỗ không cần anh .........
Huống chi, chiến tranh bùng nổ, dựa theo tính tình của cô, khẳng định là muốn bảo hộ Chung Hân, thay vì đến khi đó, để cho chính cô tặng vé cho Chung Hân, hoặc là, cô và Chung Hân ở tại chỗ này không đi, còn không bằng hiện tại anh nhanh chóng mượn cơ hội này, hóa giải hết thảy tình cảm giữa chị em bọn họ, thuận tiện......... để cho cô có thể an an toàn toàn rời khỏi thành phố X.
“Thiếu tướng, ngài thật sự muốn làm như vậy sao? Ngài có biết hay không, ngài làm như vậy, có lẽ cả đời này của ngài đều phải ở lại thành phố X, chiến hỏa chọc trời, không biết khi nào là điểm cuối, có lẽ là một đời một thế, ngài và thiếu tướng phu nhân hoàn toàn không có thể ở cùng nhau nữa!”
“Thiếu tướng, ngài vì thiếu tướng phu nhân làm nhiều như vậy, tôi tin tưởng thiếu tướng phu nhân biết ngài đã làm hết sức , cô ấy sẽ không trách cứ ngài, huống chi, ngày mai ca-nô, có lẽ cô ấy thật sự cái gì cũng không biết, ngài và cô liền hoàn toàn rời đi.........”
“Thiếu tướng, đại thiếu phu nhân nhà họ Trác, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác chuyển dời cô ta đến địa phương an toàn.........”
...........................
Dịch Giản đã muốn kéo cửa xe ra, thản nhiên ngồi lên, khẽ liếc mắt nhìn Từ Ngang một cái, nói: “Lái xe.”
Từ Ngang đứng ở phía dưới, vẫn luôn không động.
Dịch Giản nhíu mi, nhưng cũng không nói lời nào, liền muốn xuống xe, chính mình tự đi lái xe.
Dịch Giản cúi đầu, vẫn còn cười khẽ một chút: “Chiến tranh tiến đến, có lẽ mạng của chú cũng là tình hình hết sức nguy cấp, tại sao phải bảo hộ cô ta?”
Huống chi, đây cũng là một cơ hội rất tốt.
Để cho quan hệ giữa chị em các cô, nhận được tốt đẹp.
Hiện tại cô, rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, anh không phải không nhìn ra.
Tuy rằng miệng cô cái gì cũng chưa nói, ôm anh khóc liền khóc, nói hết liền nói hết, nhưng anh có thể cảm giác được, đó là bất lực của cô vào tối hôm qua, thúc đẩy mềm mạo của cô với anh.
Sáng nay tỉnh dậy, anh vươn tay, lúc ôm cô, cô lặng lẽ tránh đi, anh đã biết, đáy lòng của cô, vẫn là dao động với tình yêu của bọn họ.
Thật ra tâm bảo hộ của cô, là khổng lồ nhất.
Anh không biết rốt cuộc bao lâu, cô mới có thể chân chân chính chính quên đi những chuyện này, sau đó để cho bọn họ trở lại lúc trước.
Thật ra biểu hiện của cô, đã tốt hơn trong dự đoán của anh rất nhiều.
Anh cho là, cô sẽ trở mặt ngay tại chỗ không cần anh .........
Huống chi, chiến tranh bùng nổ, dựa theo tính tình của cô, khẳng định là muốn bảo hộ Chung Hân, thay vì đến khi đó, để cho chính cô tặng vé cho Chung Hân, hoặc là, cô và Chung Hân ở tại chỗ này không đi, còn không bằng hiện tại anh nhanh chóng mượn cơ hội này, hóa giải hết thảy tình cảm giữa chị em bọn họ, thuận tiện......... để cho cô có thể an an toàn toàn rời khỏi thành phố X.
“Thiếu tướng, ngài thật sự muốn làm như vậy sao? Ngài có biết hay không, ngài làm như vậy, có lẽ cả đời này của ngài đều phải ở lại thành phố X, chiến hỏa chọc trời, không biết khi nào là điểm cuối, có lẽ là một đời một thế, ngài và thiếu tướng phu nhân hoàn toàn không có thể ở cùng nhau nữa!”
“Thiếu tướng, ngài vì thiếu tướng phu nhân làm nhiều như vậy, tôi tin tưởng thiếu tướng phu nhân biết ngài đã làm hết sức , cô ấy sẽ không trách cứ ngài, huống chi, ngày mai ca-nô, có lẽ cô ấy thật sự cái gì cũng không biết, ngài và cô liền hoàn toàn rời đi.........”
“Thiếu tướng, đại thiếu phu nhân nhà họ Trác, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác chuyển dời cô ta đến địa phương an toàn.........”
...........................
Dịch Giản đã muốn kéo cửa xe ra, thản nhiên ngồi lên, khẽ liếc mắt nhìn Từ Ngang một cái, nói: “Lái xe.”
Từ Ngang đứng ở phía dưới, vẫn luôn không động.
Dịch Giản nhíu mi, nhưng cũng không nói lời nào, liền muốn xuống xe, chính mình tự đi lái xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.