Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 699: Tôi đang đùa với Dịch Ngạnh Ngạnh (20)
Diệp Phi Dạ
19/05/2017
Sợ là. . . lầnđầu tiên nhìn thấy thiếu tướng vào Bách Nhạc Môn, lúc
ấy chợt cái khó ló cái khôn vờ chọc Hà An Viện, ầm ĩ tới tình trạng như
vậy, chỉ để thiếu tướng ra tay cứu trợ.
Thật ra cô ta cũng có thể coi là có vài phần quyết đoán, có chút thủ đoạn, lá gan cũng đủ lớn.
Nhưng mà, hình như cô sai rồi.
Thiếu tướng không có chút động tác nào.
Thiếu tướng là người như thế nào, lười đến đẳng cấp cao, dù có người chết ngay trước mặt mình, chỉ cần một câu là có thể đưa họ tới bệnh viện, nhưng việc không liên quan đến mình, anh lười phải mở miệng nói.
Ca nữ bị kéo tới gần Dịch Giản, theo bản năng cô ả bám lên người Dịch Giản đang ngồi trên sofa, tội nghiệp nhìn thiếu tướng, làm bộ khổ sở động lòng người, liên liên hô lên: "Thiếu tướng, là Hà tiểu thư đánh người trước. . . "
Dịch Giản lại chỉ ôm Chung Tình, tụa như không có việc gì, cầm trái nho lên cẩn thận lột da, tự mình đút cho Chung Tình trước mắt bao người.
Chung Tình mở miệng, nuốt xuống, cũng không lên tiếng.
Tay ca nữ kia bị người kéo khỏi ghế, cô ả không còn chỗ bám, trong lòng cuống cả lên, cô ả thật không ngờ vị thiếu tướng này lại có thể lạnh bạc như vậy, lạnh bạc đến nỗi một ánh mắt cũng không bố thí cho cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô ả vươn tay túm lấy quần Dịch Giản, ai biết thiếu tướng lười biếng vậy mà lại phản ứng nhanh nhạy dưới tình huống đột ngột như vậy, nhanh chóng né chân qua, một ánh mắt rét lạnh bắn lên người cô ca nữ.
Ca nữ chụp vào khoảng không, ngay lập tức bị người kéo đi.
Tuyệt vọng như thủy triều, bao phủ lên ca nữ.
Một màn vừa rồi, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nói thẳng ra là cô ca nữ kia muốn giở trò quyến rũ thiếu tướng, ánh mắt mọi người không nhịn được mà ánh lên cái nhìn đầy hèn mọn cho cô ả.
Ai biết, lại ngay trong nháy mắt này, một giọng nói mềm mại vang lên: "Đợi chút. . ."
Mọi người ngây người, thoáng nhìn lại, là giọng của Chung TÌnh.
Dịch Giản nhíu mày, im hơi lặng tiếng nhìn Chung Tình, Chung Tình lại đứng lên, nhịp bước nhẹ nhàng tới chỗ ca nữ.
Nhịp chân của cô không nhanh không chậm, lại ẩn đầy phong thái, xinh đẹp, tôn quý, đại khí, lười biếng. . . đều được bước chân của cô biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
So sánh với nhau, ca nữ kia và Chung Tình là cách biệt một trời một vực.
Mỹ nhân chân chính, phải như cô Chung đây.
Chung Tình đứng trước mặt ca nữ, ánh mắt hơi lóe lên, ngữ điệu nói chuyện lại không có ý lên mặt nạt người, trái lại lại lười biếng miễn cưỡng: "Việc này, cứ thế thôi."
Thật ra cô ta cũng có thể coi là có vài phần quyết đoán, có chút thủ đoạn, lá gan cũng đủ lớn.
Nhưng mà, hình như cô sai rồi.
Thiếu tướng không có chút động tác nào.
Thiếu tướng là người như thế nào, lười đến đẳng cấp cao, dù có người chết ngay trước mặt mình, chỉ cần một câu là có thể đưa họ tới bệnh viện, nhưng việc không liên quan đến mình, anh lười phải mở miệng nói.
Ca nữ bị kéo tới gần Dịch Giản, theo bản năng cô ả bám lên người Dịch Giản đang ngồi trên sofa, tội nghiệp nhìn thiếu tướng, làm bộ khổ sở động lòng người, liên liên hô lên: "Thiếu tướng, là Hà tiểu thư đánh người trước. . . "
Dịch Giản lại chỉ ôm Chung Tình, tụa như không có việc gì, cầm trái nho lên cẩn thận lột da, tự mình đút cho Chung Tình trước mắt bao người.
Chung Tình mở miệng, nuốt xuống, cũng không lên tiếng.
Tay ca nữ kia bị người kéo khỏi ghế, cô ả không còn chỗ bám, trong lòng cuống cả lên, cô ả thật không ngờ vị thiếu tướng này lại có thể lạnh bạc như vậy, lạnh bạc đến nỗi một ánh mắt cũng không bố thí cho cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô ả vươn tay túm lấy quần Dịch Giản, ai biết thiếu tướng lười biếng vậy mà lại phản ứng nhanh nhạy dưới tình huống đột ngột như vậy, nhanh chóng né chân qua, một ánh mắt rét lạnh bắn lên người cô ca nữ.
Ca nữ chụp vào khoảng không, ngay lập tức bị người kéo đi.
Tuyệt vọng như thủy triều, bao phủ lên ca nữ.
Một màn vừa rồi, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nói thẳng ra là cô ca nữ kia muốn giở trò quyến rũ thiếu tướng, ánh mắt mọi người không nhịn được mà ánh lên cái nhìn đầy hèn mọn cho cô ả.
Ai biết, lại ngay trong nháy mắt này, một giọng nói mềm mại vang lên: "Đợi chút. . ."
Mọi người ngây người, thoáng nhìn lại, là giọng của Chung TÌnh.
Dịch Giản nhíu mày, im hơi lặng tiếng nhìn Chung Tình, Chung Tình lại đứng lên, nhịp bước nhẹ nhàng tới chỗ ca nữ.
Nhịp chân của cô không nhanh không chậm, lại ẩn đầy phong thái, xinh đẹp, tôn quý, đại khí, lười biếng. . . đều được bước chân của cô biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
So sánh với nhau, ca nữ kia và Chung Tình là cách biệt một trời một vực.
Mỹ nhân chân chính, phải như cô Chung đây.
Chung Tình đứng trước mặt ca nữ, ánh mắt hơi lóe lên, ngữ điệu nói chuyện lại không có ý lên mặt nạt người, trái lại lại lười biếng miễn cưỡng: "Việc này, cứ thế thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.