Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 46: Tôi không hề nhận lầm người! (6)
Diệp Phi Dạ
14/12/2016
Thật ra thì, cái hành lang này, cô ta đã đi qua không biết bao nhiêu
lần, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhưng, vào giờ phút
này, Hà An Viện lại cảm thấy bước chân của mình lại mệt mỏi, đường lại
dài như thế.
Rõ ràng đèn Tây Dương còn đang sáng trên tường, nhưng, cô ta lại cảm thấy ánh sáng vẫn còn quá tối.
Đẩy cửa ra, ngồi xuống mép giường, rèm cửa sổ màu xanh nhạt vì cửa sổ được mở mà bị gió cuốn bay.
Hà An Viện không mở đèn, bĩnh tĩnh ngồi đó hồi lâu, tay nắm thật chặt chiếc khăn tay trong lòng, siết thật chặt, sau đó mới lên tiếng, gọi: "Tiểu Vân!"
Tiểu Vân xuất hiện rất nhanh.
Cô ta đi vào phòng, mở đèn lên, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tiểu thư."
Hà An Viện đưa lưng về phía Tiểu Vân, thân hình của cô ta được một lớp tơ lụa mỏng bao quanh, xinh đẹp không gì bằng.
Cô ta híp mắt, sắc mặt rất nhợt nhạt, trầm mặc không nói gì.
Mắt cô ta, hơi rũ xuống.
Hàng mi thật dài bắt đầu run rẩy như đàn bướm đang nhảy múa, chỉ trong chốc lát đã được lấp đầy bởi một lớp sầu bi, ngay sau đó, lại có một giọt lệ trong suốt đọng trên hàng mi.
Hệt như một bông hoa sen mới nở, vô cùng mỹ lệ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới vươn tay, cầm khăn thấm khoé mắt, khuôn mặt rất tối tăm, giọng nói lại âm ngoan và sắc bén.
"Tiểu Vân, sắp xếp đi, giết cô gái kia!"
Tiểu Vân đứng ở nơi đó một lúc mới hiểu được ý trong lời nói của Hà An Viện, cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát, không nhịn được mà hỏi lại: "Tiểu thư, như vậy được không? Nếu thiếu tướng trách tội thì phải làm sao bây giờ?"
Hà An Viện đến ngồi trên ghế dài, mắt lạnh quét sang Tiểu Vân, sau đó mới nhếch môi đầy ưu nhã, cười cười: "Mượn tiểu thiếu gia... Theo dõi sát cô ta, một khi cô ta có hành động gì thì nói cho tiểu thiếu gia biết, sau đó sắp xếp hết tất cả, để cô ta chết bên người cậu ta..."
Tiểu Vân ngẩn ra.
"Ý của tiểu thư, Tiểu Vân hiểu... Tiểu thiếu gia vẫn còn hận cô ta, nếu như hiện tại cô ta chết dưới tay cậu ấy thì sẽ không có ai nghi ngờ đến tiểu thư, mà thiếu tướng, cho dù có giận thật cũng không thể giết tiểu thiếu gia... Dù sao đó cũng là cháu ruột của ngài ấy, tiểu thư, ý này của cô rấy hay, thật sự rất hay! Quá hay!"
Rõ ràng đèn Tây Dương còn đang sáng trên tường, nhưng, cô ta lại cảm thấy ánh sáng vẫn còn quá tối.
Đẩy cửa ra, ngồi xuống mép giường, rèm cửa sổ màu xanh nhạt vì cửa sổ được mở mà bị gió cuốn bay.
Hà An Viện không mở đèn, bĩnh tĩnh ngồi đó hồi lâu, tay nắm thật chặt chiếc khăn tay trong lòng, siết thật chặt, sau đó mới lên tiếng, gọi: "Tiểu Vân!"
Tiểu Vân xuất hiện rất nhanh.
Cô ta đi vào phòng, mở đèn lên, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tiểu thư."
Hà An Viện đưa lưng về phía Tiểu Vân, thân hình của cô ta được một lớp tơ lụa mỏng bao quanh, xinh đẹp không gì bằng.
Cô ta híp mắt, sắc mặt rất nhợt nhạt, trầm mặc không nói gì.
Mắt cô ta, hơi rũ xuống.
Hàng mi thật dài bắt đầu run rẩy như đàn bướm đang nhảy múa, chỉ trong chốc lát đã được lấp đầy bởi một lớp sầu bi, ngay sau đó, lại có một giọt lệ trong suốt đọng trên hàng mi.
Hệt như một bông hoa sen mới nở, vô cùng mỹ lệ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới vươn tay, cầm khăn thấm khoé mắt, khuôn mặt rất tối tăm, giọng nói lại âm ngoan và sắc bén.
"Tiểu Vân, sắp xếp đi, giết cô gái kia!"
Tiểu Vân đứng ở nơi đó một lúc mới hiểu được ý trong lời nói của Hà An Viện, cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát, không nhịn được mà hỏi lại: "Tiểu thư, như vậy được không? Nếu thiếu tướng trách tội thì phải làm sao bây giờ?"
Hà An Viện đến ngồi trên ghế dài, mắt lạnh quét sang Tiểu Vân, sau đó mới nhếch môi đầy ưu nhã, cười cười: "Mượn tiểu thiếu gia... Theo dõi sát cô ta, một khi cô ta có hành động gì thì nói cho tiểu thiếu gia biết, sau đó sắp xếp hết tất cả, để cô ta chết bên người cậu ta..."
Tiểu Vân ngẩn ra.
"Ý của tiểu thư, Tiểu Vân hiểu... Tiểu thiếu gia vẫn còn hận cô ta, nếu như hiện tại cô ta chết dưới tay cậu ấy thì sẽ không có ai nghi ngờ đến tiểu thư, mà thiếu tướng, cho dù có giận thật cũng không thể giết tiểu thiếu gia... Dù sao đó cũng là cháu ruột của ngài ấy, tiểu thư, ý này của cô rấy hay, thật sự rất hay! Quá hay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.