Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 334: Tôi muốn cô ấy sống (2)
Diệp Phi Dạ
05/02/2017
Ngoài cửa, đại phu nhân và nhóm vợ bé yên tĩnh ngồi đó.
Trong bệnh viện rất yên tĩnh, không hề có chút tiếng động qua lại nào.
Chợt, từ cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân chỉnh tề.
Đại phu nhân cùng mấy bà vợ bé quay đầu, lại nhìn thấy mấy người mặc quân trang đi vào trước.
Mọi người đứng thành hai đội, khoảng cách ở giữa ước chừng cỡ một mét, yên lặng không nhúc nhích.
Đại phu nhân và mấy cô vợ nhỏ mắt nhìn mắt, trong não xoay tròn cực nhanh: Nói cho cùng thì đang có chuyện gì xảy ra? Sao lại có người trong quân tới đây vậy nhỉ? Tóm lại tinh huống hiện giờ là như thế nào?
Dù sao đại phu nhân cũng là chủ nhà, vừa muốn đi lên trước hỏi, lại nhìn thấy hai người nữa từ ngoài cửa bước vào.
Đại phu nhân đứng lên thân mình cứng ngắc, ánh mắt cũng dừng lại ở hình ảnh tiếp đó.
Ánh mặt trời chói mắt, nét mặt thiếu tướng lạnh nhạt tới mức gần như không thấy được, nhịp chân của anh vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, toàn thân tản ra khí lanhk tới cùng cực và cả sắc đẹp diễm lệ.
Trong tích tắc đấy, hình ảnh kia, tuyệt mỹ đến cực hạn.
Khiến tất cả những người phụ nữ ở đây, trong nháy mắt đều cảm thấy hít thở không thông, thậm chí bọn họ còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Thiếu tướng nhà họ Dịch, mặc dù là thiếu tướng, nhưng anh chưa bao giờ để một người lính nào trong quân đội bước vào nhà họ Dịch một bước.
Là sợ sẽ dọa những người phụ nữ trong nhà họ Dịch.
Nhưng mà, sao giờ đây, anh lại dẫn theo người dưới quyền xuất hiện tại nơi này.
Thậm chí, giờ này khắc này, toàn thân thiếu tướng, dường như đã không có chút nhiệt độ nào, băng lãnh đáng sợ.
Âm u lạnh lẽo như vậy, không phải thứ người bình thường có thể nhận nổi.
Trong hành lang, trống trải im lặng, chỉ có tiếng bước chân Dịch Giản đi tới từng nhịp từng nhịp một.
Rất có tiết tấu.
Âm thanh như thế, lại cứ như tiếng triệu hồi đến từ trong Địa ngục, khủng bố đáng sợ.
Cuối cùng, tiếng đi đường, dừng lại trước mặt đại phu nhân, lúc này mới đại phu nhân mới tỉnh hồn, lúc này mới nhớ tới, hiện tại chủ nhân chân chính của nhà họ Dịch chính là thiếu tướng, đã trở lại.
Đại phu nhân ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt lạnh buốt, sắc bén như vậy, sắc bén như vậy, lại như đang ẩn chứa cự tức giận lớn vô cùng, mang đến cho người khác cảm giác áp bách vô hình.
Nhưng mà, Dịch Giản của giờ phút này, lại yên tĩnh như vậy, im lặng. . . gần như quỷ dị.
"Thiếu tướng... . . . Sao ngài lại đến đây?"
Đại phu nhân mở miệng trước.
Giọng của bà ta, nghe qua, đã có mấy phần yếu ớt.
Trong bệnh viện rất yên tĩnh, không hề có chút tiếng động qua lại nào.
Chợt, từ cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân chỉnh tề.
Đại phu nhân cùng mấy bà vợ bé quay đầu, lại nhìn thấy mấy người mặc quân trang đi vào trước.
Mọi người đứng thành hai đội, khoảng cách ở giữa ước chừng cỡ một mét, yên lặng không nhúc nhích.
Đại phu nhân và mấy cô vợ nhỏ mắt nhìn mắt, trong não xoay tròn cực nhanh: Nói cho cùng thì đang có chuyện gì xảy ra? Sao lại có người trong quân tới đây vậy nhỉ? Tóm lại tinh huống hiện giờ là như thế nào?
Dù sao đại phu nhân cũng là chủ nhà, vừa muốn đi lên trước hỏi, lại nhìn thấy hai người nữa từ ngoài cửa bước vào.
Đại phu nhân đứng lên thân mình cứng ngắc, ánh mắt cũng dừng lại ở hình ảnh tiếp đó.
Ánh mặt trời chói mắt, nét mặt thiếu tướng lạnh nhạt tới mức gần như không thấy được, nhịp chân của anh vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, toàn thân tản ra khí lanhk tới cùng cực và cả sắc đẹp diễm lệ.
Trong tích tắc đấy, hình ảnh kia, tuyệt mỹ đến cực hạn.
Khiến tất cả những người phụ nữ ở đây, trong nháy mắt đều cảm thấy hít thở không thông, thậm chí bọn họ còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Thiếu tướng nhà họ Dịch, mặc dù là thiếu tướng, nhưng anh chưa bao giờ để một người lính nào trong quân đội bước vào nhà họ Dịch một bước.
Là sợ sẽ dọa những người phụ nữ trong nhà họ Dịch.
Nhưng mà, sao giờ đây, anh lại dẫn theo người dưới quyền xuất hiện tại nơi này.
Thậm chí, giờ này khắc này, toàn thân thiếu tướng, dường như đã không có chút nhiệt độ nào, băng lãnh đáng sợ.
Âm u lạnh lẽo như vậy, không phải thứ người bình thường có thể nhận nổi.
Trong hành lang, trống trải im lặng, chỉ có tiếng bước chân Dịch Giản đi tới từng nhịp từng nhịp một.
Rất có tiết tấu.
Âm thanh như thế, lại cứ như tiếng triệu hồi đến từ trong Địa ngục, khủng bố đáng sợ.
Cuối cùng, tiếng đi đường, dừng lại trước mặt đại phu nhân, lúc này mới đại phu nhân mới tỉnh hồn, lúc này mới nhớ tới, hiện tại chủ nhân chân chính của nhà họ Dịch chính là thiếu tướng, đã trở lại.
Đại phu nhân ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt lạnh buốt, sắc bén như vậy, sắc bén như vậy, lại như đang ẩn chứa cự tức giận lớn vô cùng, mang đến cho người khác cảm giác áp bách vô hình.
Nhưng mà, Dịch Giản của giờ phút này, lại yên tĩnh như vậy, im lặng. . . gần như quỷ dị.
"Thiếu tướng... . . . Sao ngài lại đến đây?"
Đại phu nhân mở miệng trước.
Giọng của bà ta, nghe qua, đã có mấy phần yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.