Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 281: Uống thuốc này đi (13)
Diệp Phi Dạ
16/01/2017
Cô có biết... Anh đối với cô, chưa bao giờ có nửa phần giả dối...
Thậm chí, anh đã không biết, như thế nào, như thế nào... Theo đuổi cô!
Anh chưa bao giờ đối có ân tình với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa bao giờ lấy lòng phụ nữ, anh không biết phụ nữ thích gì, chuyện lãng mạn, anh làm không được... . . . Anh rất cao ngạo, cao ngạo không cho mình cúi đầu.
Lần này mở miệng cầu hôn, đã là điều lớn nhất anh làm được.
Hôn hồi lâu, anh mới chậm rãi buông ra cô, giọng nói của anh, rất nhanh chóng đã bình tĩnh, vẫn lạnh lẽo như cũ, thậm chí, còn để lộ ra sự dọa người.
"Thật ra thì... Em có biết không... Đứa bé kia, cũng không phải như vậy mới có thể bỏ đi!"
Động tác của anh, giọng nói của anh, từng chút từng chút kéo dài ra.
Anh vươn tay, đặt ở hông của cô, đỡ lấy cô hướng trên lầu bước tới.
Chung Tình bị anh ôm lấy, mặt đỏ rần.
Dịch Giản đem cô đặt ở trên sàn nhà phòng ngủ, cả người đè lên.
"Như vậy... Chỉ cần tôi ác độc, em làm theo... Cũng không giữ được đứa bé này!"
Tròng mắt của anh, vẫn xinh đẹp như cũ, chẳng qua là rét lạnh thấu xương đến dọa người.
Chung Tình co rút thân thể, muốn bỏ chạy về phía sau, nhưng anh giữ cô lại không cho cô cơ hội.
Cô giùng giằng, kêu, xin, nhưng anh lại không cho cô bất kỳ cơ hội chạy thoát, anh vươn tay, không nói lời gì đem y phục của cô, từng cái từng cái cở xuống.
Nụ hôn của anh vẫn sâu như vậy, cô cũng từng chìm vào đó, thậm chí, ngón tay của anh, khi vuốt ve da thịt của cô, toàn thân cô run rẩy, giống như là muốn ngất đi.
Nhưng mà bây giờ... Cô lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ đáy lòng.
Cô vùng vẫy, ngây thơ cho là như vậy có thể thoát khỏi.
Ai biết, đến cuối cùng, anh vẫn đem y phục của cô, cỡi không còn một cái.
Anh đè ép thân thể của cô, một tay nắm cổ tay cô, một tay cởi quần áo của mình.
Da thịt của anh, từng chút từng chút lộ ra, tỉ mỉ và trắng nõn, lại làm cho Chung Tình cảm giác được một sự tuyệt vọng đến tận tim.
Dịch Giản cứng rắn để cho mình chen vào thân thể của cô, cô co mình về phía sau, sợ anh lấn tới.
"Tôi gả cho ngài... . . . Tôi gả cho ngài... . . . Ngày buông tôi ra... . . ."
Chung Tình thét lên, giống như là tuyệt vọng, cô cắn răng, một chữ một chữ kêu lên: "Tôi gả cho ngài! Tôi gả cho ngài!!!"
Thậm chí, anh đã không biết, như thế nào, như thế nào... Theo đuổi cô!
Anh chưa bao giờ đối có ân tình với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa bao giờ lấy lòng phụ nữ, anh không biết phụ nữ thích gì, chuyện lãng mạn, anh làm không được... . . . Anh rất cao ngạo, cao ngạo không cho mình cúi đầu.
Lần này mở miệng cầu hôn, đã là điều lớn nhất anh làm được.
Hôn hồi lâu, anh mới chậm rãi buông ra cô, giọng nói của anh, rất nhanh chóng đã bình tĩnh, vẫn lạnh lẽo như cũ, thậm chí, còn để lộ ra sự dọa người.
"Thật ra thì... Em có biết không... Đứa bé kia, cũng không phải như vậy mới có thể bỏ đi!"
Động tác của anh, giọng nói của anh, từng chút từng chút kéo dài ra.
Anh vươn tay, đặt ở hông của cô, đỡ lấy cô hướng trên lầu bước tới.
Chung Tình bị anh ôm lấy, mặt đỏ rần.
Dịch Giản đem cô đặt ở trên sàn nhà phòng ngủ, cả người đè lên.
"Như vậy... Chỉ cần tôi ác độc, em làm theo... Cũng không giữ được đứa bé này!"
Tròng mắt của anh, vẫn xinh đẹp như cũ, chẳng qua là rét lạnh thấu xương đến dọa người.
Chung Tình co rút thân thể, muốn bỏ chạy về phía sau, nhưng anh giữ cô lại không cho cô cơ hội.
Cô giùng giằng, kêu, xin, nhưng anh lại không cho cô bất kỳ cơ hội chạy thoát, anh vươn tay, không nói lời gì đem y phục của cô, từng cái từng cái cở xuống.
Nụ hôn của anh vẫn sâu như vậy, cô cũng từng chìm vào đó, thậm chí, ngón tay của anh, khi vuốt ve da thịt của cô, toàn thân cô run rẩy, giống như là muốn ngất đi.
Nhưng mà bây giờ... Cô lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ đáy lòng.
Cô vùng vẫy, ngây thơ cho là như vậy có thể thoát khỏi.
Ai biết, đến cuối cùng, anh vẫn đem y phục của cô, cỡi không còn một cái.
Anh đè ép thân thể của cô, một tay nắm cổ tay cô, một tay cởi quần áo của mình.
Da thịt của anh, từng chút từng chút lộ ra, tỉ mỉ và trắng nõn, lại làm cho Chung Tình cảm giác được một sự tuyệt vọng đến tận tim.
Dịch Giản cứng rắn để cho mình chen vào thân thể của cô, cô co mình về phía sau, sợ anh lấn tới.
"Tôi gả cho ngài... . . . Tôi gả cho ngài... . . . Ngày buông tôi ra... . . ."
Chung Tình thét lên, giống như là tuyệt vọng, cô cắn răng, một chữ một chữ kêu lên: "Tôi gả cho ngài! Tôi gả cho ngài!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.