Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 432: Vậy thì gả cho anh đi! (25)
Diệp Phi Dạ
03/03/2017
Sắc mặt Chung Tình trở nên trắng xám, cô cúi thấp đầu, nghiêng mặt
nhìn sang nơi khác. Thật ra, cô đã sớm nghĩ đến là sẽ xảy ra chuyện như
vậy, chính vì thế, cô mới muốn rời khỏi nơi này.
Mọi người thường nói, lời nói có thể hại chết người.
Bình thường cô không quan tâm đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này, nhưng hôm nay, tự mình nghe thấy, biết cái nhìn của người khác đối với mình, thật có chút lúng túng, trong lòng của cô ít nhiều gì vẫn có một chút khổ sở và đau đớn!
Dịch Giản không phải người điếc, đương nhiên cũng nghe được những lời nói kia, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh nhạt, không có biến hóa gì lớn, giống như chuyện này không có quan hệ gì với hắn.
Chung Tình lén lút nhìn Dịch Giản, phát hiện vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.
Trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, sắc mặt trở nên trắng xám, khó chịu vô cùng .
Những câu nói kia khó nghe như vậy, nhưng hắn lại bỏ mặc, nếu hắn chịu đứng ra nói một câu, những người giúp việc kia sẽ biết rằng hắn coi trọng cô, từ nay về sau sẽ không dám làm như vậy với cô nữa.
Đương nhiên, Chung Tình sẽ không mở miệng nói với Dịch Giản như vậy.
Sau khi những người giúp việc kia nói xong, từng người một rời đi.
Dịch Giản lúc này mới đứng dậy, nắm tay Chung Tình, chậm rãi nói ra hai chữ: "Trở về."
Hắn coi chuyện hồi nãy như không có gì xảy ra, hờ hững mà thong dong, làm cho trong lòng Chung Tình vô cùng khó chịu
Đàn ông. . . . . . . . .đều bạc tình như vậy sao?
Trở về Cố Viên, Chung Tình không có hứng thú nói chuyện, Từ Ngang thấy Chung Tình có gì đó không đúng, đi lên phía trước, vội vàng hỏi: "Chung tiểu thư, làm sao vậy?"
Chung Tình miễn cưỡng mĩm cười, dáng vẻ vờ như không có chuyện gì xảy ra, lắc đầu.
Dịch Giản xoay đầu nhìn cô, tròng mắt một mảnh yên tĩnh, không có ai biết trong lòng của hắn đang tính toán cái gì.
Chung Tình biết Dịch Giản nhìn mình, hắn có thể hờ hững không quan tâm đến mấy câu nói kia, nhưng cô lại không có bản lãnh như vậy, cô hơi khép mắt, nhẹ giọng nói một câu: "Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi đây . . . . . . . . ."
Dịch Giản cũng không ngăn cản.
Từ Ngang cũng không biết nên nói cái gì.
Chung Tình không quay đầu đi lên lầu.
Từ Ngang quay đầu, nhìn Thiếu Tướng một chút, lại nhìn bóng lưng Chung Tình một chút, đầu óc mơ hồ, chỉ có thể nhẹ giọng nói với Thiếu Tướng: "Thiếu Tướng. . . . . . . . . có muốn dặn dò gì không?"
Mọi người thường nói, lời nói có thể hại chết người.
Bình thường cô không quan tâm đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này, nhưng hôm nay, tự mình nghe thấy, biết cái nhìn của người khác đối với mình, thật có chút lúng túng, trong lòng của cô ít nhiều gì vẫn có một chút khổ sở và đau đớn!
Dịch Giản không phải người điếc, đương nhiên cũng nghe được những lời nói kia, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh nhạt, không có biến hóa gì lớn, giống như chuyện này không có quan hệ gì với hắn.
Chung Tình lén lút nhìn Dịch Giản, phát hiện vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.
Trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, sắc mặt trở nên trắng xám, khó chịu vô cùng .
Những câu nói kia khó nghe như vậy, nhưng hắn lại bỏ mặc, nếu hắn chịu đứng ra nói một câu, những người giúp việc kia sẽ biết rằng hắn coi trọng cô, từ nay về sau sẽ không dám làm như vậy với cô nữa.
Đương nhiên, Chung Tình sẽ không mở miệng nói với Dịch Giản như vậy.
Sau khi những người giúp việc kia nói xong, từng người một rời đi.
Dịch Giản lúc này mới đứng dậy, nắm tay Chung Tình, chậm rãi nói ra hai chữ: "Trở về."
Hắn coi chuyện hồi nãy như không có gì xảy ra, hờ hững mà thong dong, làm cho trong lòng Chung Tình vô cùng khó chịu
Đàn ông. . . . . . . . .đều bạc tình như vậy sao?
Trở về Cố Viên, Chung Tình không có hứng thú nói chuyện, Từ Ngang thấy Chung Tình có gì đó không đúng, đi lên phía trước, vội vàng hỏi: "Chung tiểu thư, làm sao vậy?"
Chung Tình miễn cưỡng mĩm cười, dáng vẻ vờ như không có chuyện gì xảy ra, lắc đầu.
Dịch Giản xoay đầu nhìn cô, tròng mắt một mảnh yên tĩnh, không có ai biết trong lòng của hắn đang tính toán cái gì.
Chung Tình biết Dịch Giản nhìn mình, hắn có thể hờ hững không quan tâm đến mấy câu nói kia, nhưng cô lại không có bản lãnh như vậy, cô hơi khép mắt, nhẹ giọng nói một câu: "Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi đây . . . . . . . . ."
Dịch Giản cũng không ngăn cản.
Từ Ngang cũng không biết nên nói cái gì.
Chung Tình không quay đầu đi lên lầu.
Từ Ngang quay đầu, nhìn Thiếu Tướng một chút, lại nhìn bóng lưng Chung Tình một chút, đầu óc mơ hồ, chỉ có thể nhẹ giọng nói với Thiếu Tướng: "Thiếu Tướng. . . . . . . . . có muốn dặn dò gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.