Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ
Chương 29
Ale Lưu Bạch
26/11/2020
Edit+ Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Lạc Ấn đi ra ngoài bấm số điện thoại, “Chào Hùng bá bá, là cháu, Lạc Ấn. Xin bác tin cháu, không nắm chắc mười phần, cháu sẽ không gọi cho bác cuộc điện thoại này đâu.”
Hùng tiên sinh có đôi mắt đen to tròn, nói chuyện làm việc đều rất chậm rãi, nhưng lại có một khí chất làm người ta tin phục. Bởi vì xử sự trắng đen rõ ràng, mới lên được đến vị trí quan trọng như hôm nay. Lạc Ấn hiểu lúc trước Hùng bá bá đã uyển chuyển từ chối yêu cầu điều tra quán cafe gấu trúc đỏ nhỏ một lần, nhưng anh cũng hiểu, nếu như trực tiếp đi báo với cảnh sát, chuyện cuối cùng vẫn tới chỗ của Hùng bá bá, trước mắt vẫn chỉ có thể làm người người khó ưa mạo hiểm tiếp tục đi làm phiền ông.
Nhận được cuộc điện thoại này, Hùng tiên sinh cũng rất bối rối, một bên là Lạc Ấn, là hậu bối ông rất thích, tuy giống loài khác biệt nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của Hùng tiên sinh đối với tấm lòng bao dung anh. Bên kia là Hoàng Lão Hùng, là bạn thân của ông, tuy rằng nhìn qua lúc nào cũng tức giận (bị mèo chọc giận), nhưng vì gấu thực sự tốt, tuy tuổi đã cao nhưng không vì vậy mà vùi mình trong vườn thú chiếm tiền dưỡng lão như những con gấu khác, mà lại tích cực hiến kế cho tương lai của bộ tộc, đối với con gấu như vậy Hùng tiên sinh cũng không khỏi tôn kính.
Nhưng Lạc Ấn lại cứ khăng khăng Hoàng Lão Hùng là một phần tử phạm tội lương tâm đen tối, hai bên đều hiểu rõ sự khó xử của Hùng tiên sinh, đến quầng thâm mắt cũng rất to.
Bố Lạc Ấn vừa đi thăm Hùng tiên sinh, hỏi ông đang phiền não vì chuyện gì, Hùng tiên sinh thở dài một hơi, châm chước nói “Cái đứa bé Ấn Ấn kia hình như xảy ra chút hiểu lầm với ông bạn già lâu năm của tôi.”
“Ai?”Ông Lạc đứng lên, “Vẫn cái chuyện lần trước sao?”
Hùng tiên sinh gật gật đầu. “Chỉ sợ phải tới tận nơi hỏi một chút mới được.”
Ông Lạc phối hợp với ông: “Tôi và ông cùng đi, tôi cũng lâu rồi chưa gặp lại tiểu tử kia.”
Bị Hùng bá bá dùng kế hoãn binh để đáp lời, cũng không hoàn toàn ngoài dự kiến của Lạc Ấn. Lòng của anh có hơi lạnh xuống, biểu cảm càng trở nên cứng rắn đứng lên. Nếu như đằng sau thật sự có một thế lực khổng lồ và dây chuyền sản xuất bất chính, tất nhiên không thể hi sinh vì một Hoàng Điểm Điểm không cha không mẹ mà rung chuyển được. Anh cất một cái bút ghi âm tinh xảo cực kỳ nhỏ vào trong túi áo, trong chiếc túi ngăn nắp là một số tiền mặt anh vừa mới lấy ra.
Gia cảnh của anh rất tốt, môi trường sống từ nhỏ cũng tương đối giản dị, lần đầu tiên đi làm loại chuyện này, không thể nói Lạc Ấn không khẩn trương. Anh có lẽ sẽ đối mặt với thứ đen tối chưa bao giờ thấy qua, có lẽ sẽ bị đối xử tàn bạo… Nhưng mà những điều này đều không sao cả, ai có thể ngăn cản một người chết vì yêu đây?
Anh cầm theo số tiền nhiều vừa đủ, muốn lấy danh nghĩa đàm phán để tiếp cận những tên xảo trá kia. Trước khi đi anh để lại một chút tin tức cho Hiểu Đông, tất cả chỗ ghi âm ở hiện trường sẽ đồng bộ chuyển về máy vi tính của anh, anh sẽ thu thập được chứng cứ. Anh có thể chắc chắn, nếu như mình xảy ra chuyện gì, bố mẹ của mình tuyệt đối sẽ không chịu để yên, sẽ điều động tất cả tiền bạc trong xã hội để đi tìm chân tướng, tiếp đó chuyện của Hoàng Điểm Điểm sẽ không bị đè xuống nữa rồi.
Bố Lạc Ấn và Hùng tiên sinh ngồi ngoài quán cafe một lúc, vừa nói chuyện được vài câu, Hùng tiên sinh mắt sắc (ý chỉ đôi mắt tinh), xa xa thấy Lạc Ấn đến. Lập tức đứng dậy chuẩn bị gọi anh vào, bố Lạc Ấn hồi hộp một lúc, vội vàng lôi Hùng tiên sinh trốn vào trong phòng làm việc của quán cafe, “Ai, chờ một chút, đừng để tên tiểu tử đó thấy tôi lại hút thuốc, nó quay lại nói với mẹ nó là tôi thảm lắm, đợi mùi tản đã rồi ra. Chúng ta xem trước xem nó tới đây làm gì đã.” Hùng tiên sinh nở nụ cười hàm hậu, còn ý bảo Hoàng Lão Hùng đừng nói bọn họ ở đây.
Lạc Ấn hấp tấp xông vào, lôi ra một đống tiền mặt ném vào quầy, anh cho rằng không nên rụt rè phải mặc quần áo phóng đãng lụa là mới là cách ép hỏi: “Ông chủ, người tôi bao sao lại bị người khác đụng vào rồi hả? Tiền không đủ ông có thể nói, để cho tôi nếm thứ không sạch sẽ là ông không được đâu.”
Tình cảnh nhất thời yên tĩnh đến đông lại …
Lạc Ấn đi ra ngoài bấm số điện thoại, “Chào Hùng bá bá, là cháu, Lạc Ấn. Xin bác tin cháu, không nắm chắc mười phần, cháu sẽ không gọi cho bác cuộc điện thoại này đâu.”
Hùng tiên sinh có đôi mắt đen to tròn, nói chuyện làm việc đều rất chậm rãi, nhưng lại có một khí chất làm người ta tin phục. Bởi vì xử sự trắng đen rõ ràng, mới lên được đến vị trí quan trọng như hôm nay. Lạc Ấn hiểu lúc trước Hùng bá bá đã uyển chuyển từ chối yêu cầu điều tra quán cafe gấu trúc đỏ nhỏ một lần, nhưng anh cũng hiểu, nếu như trực tiếp đi báo với cảnh sát, chuyện cuối cùng vẫn tới chỗ của Hùng bá bá, trước mắt vẫn chỉ có thể làm người người khó ưa mạo hiểm tiếp tục đi làm phiền ông.
Nhận được cuộc điện thoại này, Hùng tiên sinh cũng rất bối rối, một bên là Lạc Ấn, là hậu bối ông rất thích, tuy giống loài khác biệt nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của Hùng tiên sinh đối với tấm lòng bao dung anh. Bên kia là Hoàng Lão Hùng, là bạn thân của ông, tuy rằng nhìn qua lúc nào cũng tức giận (bị mèo chọc giận), nhưng vì gấu thực sự tốt, tuy tuổi đã cao nhưng không vì vậy mà vùi mình trong vườn thú chiếm tiền dưỡng lão như những con gấu khác, mà lại tích cực hiến kế cho tương lai của bộ tộc, đối với con gấu như vậy Hùng tiên sinh cũng không khỏi tôn kính.
Nhưng Lạc Ấn lại cứ khăng khăng Hoàng Lão Hùng là một phần tử phạm tội lương tâm đen tối, hai bên đều hiểu rõ sự khó xử của Hùng tiên sinh, đến quầng thâm mắt cũng rất to.
Bố Lạc Ấn vừa đi thăm Hùng tiên sinh, hỏi ông đang phiền não vì chuyện gì, Hùng tiên sinh thở dài một hơi, châm chước nói “Cái đứa bé Ấn Ấn kia hình như xảy ra chút hiểu lầm với ông bạn già lâu năm của tôi.”
“Ai?”Ông Lạc đứng lên, “Vẫn cái chuyện lần trước sao?”
Hùng tiên sinh gật gật đầu. “Chỉ sợ phải tới tận nơi hỏi một chút mới được.”
Ông Lạc phối hợp với ông: “Tôi và ông cùng đi, tôi cũng lâu rồi chưa gặp lại tiểu tử kia.”
Bị Hùng bá bá dùng kế hoãn binh để đáp lời, cũng không hoàn toàn ngoài dự kiến của Lạc Ấn. Lòng của anh có hơi lạnh xuống, biểu cảm càng trở nên cứng rắn đứng lên. Nếu như đằng sau thật sự có một thế lực khổng lồ và dây chuyền sản xuất bất chính, tất nhiên không thể hi sinh vì một Hoàng Điểm Điểm không cha không mẹ mà rung chuyển được. Anh cất một cái bút ghi âm tinh xảo cực kỳ nhỏ vào trong túi áo, trong chiếc túi ngăn nắp là một số tiền mặt anh vừa mới lấy ra.
Gia cảnh của anh rất tốt, môi trường sống từ nhỏ cũng tương đối giản dị, lần đầu tiên đi làm loại chuyện này, không thể nói Lạc Ấn không khẩn trương. Anh có lẽ sẽ đối mặt với thứ đen tối chưa bao giờ thấy qua, có lẽ sẽ bị đối xử tàn bạo… Nhưng mà những điều này đều không sao cả, ai có thể ngăn cản một người chết vì yêu đây?
Anh cầm theo số tiền nhiều vừa đủ, muốn lấy danh nghĩa đàm phán để tiếp cận những tên xảo trá kia. Trước khi đi anh để lại một chút tin tức cho Hiểu Đông, tất cả chỗ ghi âm ở hiện trường sẽ đồng bộ chuyển về máy vi tính của anh, anh sẽ thu thập được chứng cứ. Anh có thể chắc chắn, nếu như mình xảy ra chuyện gì, bố mẹ của mình tuyệt đối sẽ không chịu để yên, sẽ điều động tất cả tiền bạc trong xã hội để đi tìm chân tướng, tiếp đó chuyện của Hoàng Điểm Điểm sẽ không bị đè xuống nữa rồi.
Bố Lạc Ấn và Hùng tiên sinh ngồi ngoài quán cafe một lúc, vừa nói chuyện được vài câu, Hùng tiên sinh mắt sắc (ý chỉ đôi mắt tinh), xa xa thấy Lạc Ấn đến. Lập tức đứng dậy chuẩn bị gọi anh vào, bố Lạc Ấn hồi hộp một lúc, vội vàng lôi Hùng tiên sinh trốn vào trong phòng làm việc của quán cafe, “Ai, chờ một chút, đừng để tên tiểu tử đó thấy tôi lại hút thuốc, nó quay lại nói với mẹ nó là tôi thảm lắm, đợi mùi tản đã rồi ra. Chúng ta xem trước xem nó tới đây làm gì đã.” Hùng tiên sinh nở nụ cười hàm hậu, còn ý bảo Hoàng Lão Hùng đừng nói bọn họ ở đây.
Lạc Ấn hấp tấp xông vào, lôi ra một đống tiền mặt ném vào quầy, anh cho rằng không nên rụt rè phải mặc quần áo phóng đãng lụa là mới là cách ép hỏi: “Ông chủ, người tôi bao sao lại bị người khác đụng vào rồi hả? Tiền không đủ ông có thể nói, để cho tôi nếm thứ không sạch sẽ là ông không được đâu.”
Tình cảnh nhất thời yên tĩnh đến đông lại …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.