Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ
Chương 4
Ale Lưu Bạch
26/11/2020
Edit + beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn
Lạc Ấn chỉ thấy một cái đầu đầy lông tròn tròn từ chỗ mình phi đến trước cửa sổ, mới đầu nhìn qua khá giống mèo, nhưng mập mạp hơn mèo nhiều.
Nhiếp ảnh gia chạy phía sau hét lớn, “Đừng chạy nữa …, chỗ đó không chơi được đâu!” Động vật nhỏ lông bù xù kia quay đầu lại nhìn anh một cái, Lạc Ấn nghi ngờ không biết có phải anh gặp ảo giác hay không, anh thấy trong mắt của con động vật nhỏ kia có một tia đùa dai sung sướng. Còn một con đang nằm sấp trên vai của nhiếp ảnh gia, so với cái con đang chạy trốn này thì dáng người hơi lớn một chút, sít sao túm chặt lấy quần áo của anh ta.
Cục lông nhỏ nhảy vọt một cái, cố gắng dùng cái chân to ngắn của chính mình mà đạp lên cái cây, nhiếp ảnh gia tranh thủ thời gian nhào tới bắt nó, mắt thấy sắp bị túm lại, cục lông nhỏ nhanh chóng chuyển hướng, “Bịch” một cái đụng phải Lạc Ấn bên cạnh cửa sổ.
Một người một gấu trúc ngơ ngác nhìn nhau, đến mấy đám lông trắng trên đầu nó cũng có thể thấy rõ, Lạc Ấn vừa định chìa tay, cục lông nhỏ bị đụng choáng váng thuận thế trượt xuống trên mặt kính, mắt thấy nhiếp ảnh gia đang đến gần, cục lông nhỏ hoảng hốt nhảy từ bệ cửa sổ nhảy xuống, “Bịch” một cái đạp vào cái cây.
Đứng ngoài nhìn thấy tất cả Lạc Ấn sắp cười chết luôn. Cây hoa anh đào bị nó đụng phải hoa rơi xuống như mưa, nhiếp ảnh gia đầu óc choáng váng vội túm cục lông nhỏ xuống, kéo cái đuôi dạy dỗ nó, “Lại chạy lung tung, trở về tôi nói với tộc trưởng, buổi tối không cho cậu ăn cơm.” Cục lông nhỏ nhíu nhíu cái mũi, phát ra âm thanh bất mãn, co quắp lại ngồi xuống đất, cái đuôi kẹp ở giữa hai chân, nhìn hết sức chán chường.
Lạc Ấn cười vui vẻ. Chỉ thấy nhiếp ảnh gia sờ sờ đầu của nó, tốt bụng khuyên bảo “Tôi và tộc trưởng của cậu là bạn bè, sẽ không hại các cậu đâu. Cậu phối hợp một chút thì chúng ta có thể kết thúc sớm rồi.”
“Hóa ra nhiếp ảnh gia chụp ảnh động vật có thể tương thông với động vật, có thể nghe hiểu thật sao.” Lạc Ấn nghĩ thầm, anh tràn đầy hứng thú xem một người và một gấu trúc trao đổi qua lại.
Nhiếp ảnh gia lại bắt đầu nói chuyện đâu đâu, anh ta để con trên vai xuống, nói với hai con gấu trúc đỏ, ” Tai mèo hình cánh máy bay có một sự manh cực lớn, em trai thử kéo cái tai ra đi, anh trai dùng móng vuốt vỗ sau lưng em trai làm ra kiểu dỗ dành nó.”
Gấu trúc đỏ nhỏ vừa chạy trốn đại khái là đã bị thuyết phục, bắt đầu cố gắng với tới cái tai của mình, nhưng mà tai của nó quá ngắn, không thể kéo xuống tạo hình cánh máy bay được, chỉ có thể run lên. Cục lông nhỏ sốt ruột thậm chí dùng tới cả móng vuốt của mình, đáng tiếc móng vuốt của nó cũng rất ngắn, cục lông nhỏ chán nản vung cái đuôi lên che mặt mình. Gấu trúc đỏ lớn bên kia thấy vậy đi đến an ủi nó, vuốt vuốt lông cho nó,”Được được, ngốc manh cũng là manh.” Nhiếp ảnh gia lẩm bẩm tranh thủ thời gian bấm máy.
Cho đến khi nhiếp ảnh gia đã chụp xong, phải mang hai cục lông đi, Lạc Ấn mới phản ứng được trên mặt mình vẫn đang mang ý cười. Anh đẩy cửa sổ ra, “Nè, anh nhiếp ảnh đợi đã nào!”
Nhiếp ảnh gia quay đầu lại, Lạc Ấn nói:” Chào anh, anh chụp ảnh động vật rất đáng yêu, có thể cho tôi hỏi ảnh sẽ bán ở đâu không? Tôi rất muốn sưu tầm vài bức ảnh.”
Nhiếp ảnh gia dừng lại một chút, ” Ở ngay cửa trường học của các cậu, quán cafe gấu trúc, đây là ảnh tuyên truyền cho quán.”
Lạc Ấn chỉ thấy một cái đầu đầy lông tròn tròn từ chỗ mình phi đến trước cửa sổ, mới đầu nhìn qua khá giống mèo, nhưng mập mạp hơn mèo nhiều.
Nhiếp ảnh gia chạy phía sau hét lớn, “Đừng chạy nữa …, chỗ đó không chơi được đâu!” Động vật nhỏ lông bù xù kia quay đầu lại nhìn anh một cái, Lạc Ấn nghi ngờ không biết có phải anh gặp ảo giác hay không, anh thấy trong mắt của con động vật nhỏ kia có một tia đùa dai sung sướng. Còn một con đang nằm sấp trên vai của nhiếp ảnh gia, so với cái con đang chạy trốn này thì dáng người hơi lớn một chút, sít sao túm chặt lấy quần áo của anh ta.
Cục lông nhỏ nhảy vọt một cái, cố gắng dùng cái chân to ngắn của chính mình mà đạp lên cái cây, nhiếp ảnh gia tranh thủ thời gian nhào tới bắt nó, mắt thấy sắp bị túm lại, cục lông nhỏ nhanh chóng chuyển hướng, “Bịch” một cái đụng phải Lạc Ấn bên cạnh cửa sổ.
Một người một gấu trúc ngơ ngác nhìn nhau, đến mấy đám lông trắng trên đầu nó cũng có thể thấy rõ, Lạc Ấn vừa định chìa tay, cục lông nhỏ bị đụng choáng váng thuận thế trượt xuống trên mặt kính, mắt thấy nhiếp ảnh gia đang đến gần, cục lông nhỏ hoảng hốt nhảy từ bệ cửa sổ nhảy xuống, “Bịch” một cái đạp vào cái cây.
Đứng ngoài nhìn thấy tất cả Lạc Ấn sắp cười chết luôn. Cây hoa anh đào bị nó đụng phải hoa rơi xuống như mưa, nhiếp ảnh gia đầu óc choáng váng vội túm cục lông nhỏ xuống, kéo cái đuôi dạy dỗ nó, “Lại chạy lung tung, trở về tôi nói với tộc trưởng, buổi tối không cho cậu ăn cơm.” Cục lông nhỏ nhíu nhíu cái mũi, phát ra âm thanh bất mãn, co quắp lại ngồi xuống đất, cái đuôi kẹp ở giữa hai chân, nhìn hết sức chán chường.
Lạc Ấn cười vui vẻ. Chỉ thấy nhiếp ảnh gia sờ sờ đầu của nó, tốt bụng khuyên bảo “Tôi và tộc trưởng của cậu là bạn bè, sẽ không hại các cậu đâu. Cậu phối hợp một chút thì chúng ta có thể kết thúc sớm rồi.”
“Hóa ra nhiếp ảnh gia chụp ảnh động vật có thể tương thông với động vật, có thể nghe hiểu thật sao.” Lạc Ấn nghĩ thầm, anh tràn đầy hứng thú xem một người và một gấu trúc trao đổi qua lại.
Nhiếp ảnh gia lại bắt đầu nói chuyện đâu đâu, anh ta để con trên vai xuống, nói với hai con gấu trúc đỏ, ” Tai mèo hình cánh máy bay có một sự manh cực lớn, em trai thử kéo cái tai ra đi, anh trai dùng móng vuốt vỗ sau lưng em trai làm ra kiểu dỗ dành nó.”
Gấu trúc đỏ nhỏ vừa chạy trốn đại khái là đã bị thuyết phục, bắt đầu cố gắng với tới cái tai của mình, nhưng mà tai của nó quá ngắn, không thể kéo xuống tạo hình cánh máy bay được, chỉ có thể run lên. Cục lông nhỏ sốt ruột thậm chí dùng tới cả móng vuốt của mình, đáng tiếc móng vuốt của nó cũng rất ngắn, cục lông nhỏ chán nản vung cái đuôi lên che mặt mình. Gấu trúc đỏ lớn bên kia thấy vậy đi đến an ủi nó, vuốt vuốt lông cho nó,”Được được, ngốc manh cũng là manh.” Nhiếp ảnh gia lẩm bẩm tranh thủ thời gian bấm máy.
Cho đến khi nhiếp ảnh gia đã chụp xong, phải mang hai cục lông đi, Lạc Ấn mới phản ứng được trên mặt mình vẫn đang mang ý cười. Anh đẩy cửa sổ ra, “Nè, anh nhiếp ảnh đợi đã nào!”
Nhiếp ảnh gia quay đầu lại, Lạc Ấn nói:” Chào anh, anh chụp ảnh động vật rất đáng yêu, có thể cho tôi hỏi ảnh sẽ bán ở đâu không? Tôi rất muốn sưu tầm vài bức ảnh.”
Nhiếp ảnh gia dừng lại một chút, ” Ở ngay cửa trường học của các cậu, quán cafe gấu trúc, đây là ảnh tuyên truyền cho quán.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.