Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 37: Phiên ngoại 4: Bàn luận về chuyện động dục cũng có khả năng lây lan

Đinh Đương Nương Muội

08/12/2022

“Trời ạ, đây là thụ chính đúng không?”

“Người này là thụ chính quy đó hả? Sao tui nhìn thế nào cũng không tin được vậy? Như kiểu thế nào cũng không chịu nổi uy áp của tổng giám đốc hết á!”

“Tổng giám đốc manh manh.”

Tôi trầm mậc nhìn xuống sinh vật đang bám lấy đùi mình, sâu sắc cảm thấy màn này quen quá đi.

Đại sinh vật khoác áo trắng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đáng thương làm bộ, ra vẻ tủi thân uất ức, run lập cập lẩy bẩy hỏi tôi: “Tổng giám đốc tiên sinh… Tôi với anh đổi bạn trai được không?”

Nói thật, từ lúc thấy tên bác sĩ hám của này xuất hiện, tôi đã có dự cảm không tốt, không nghĩ tới cậu ta tới gây sự thật

“Đi vào rồi nói.” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta.

Bác sĩ có khả năng biến hoá trời cho, ngay lập tức đôi mắt đã đọng nước, thoạt nhìn giống như muốn khóc.

À, quả thật là khóc.

“Anh anh anh… Tôi thật sự không muốn ở chung với Athony chút nào hết huhu…”

Tôi nghía mắt nhìn đám thư kí đang tụ lại dòm qua, doạ các cô lập tức tản ra, sau đó ghét bỏ, gắng gượng kéo tay bác sĩ vào thang máy.

“Hu hu hu tổng giám đốc anh còn nhớ Athony không? Là người…người mà tôi quen ở nhà anh đó.. hu hu”.

À, là người mẫu tiên sinh số 2.

Thì ra bọn họ ở chung với nhau thật.

Tôi cúi xuống nhìn bác sĩ ngồi chồm hổm trong góc mà khóc lóc kể lể.

“Hu hu vốn là tôi bao nuôi ảnh, vậy là lại không nghĩ tới bao nuôi rồi…Hu hu mới phát hiện… Tôi bị ảnh lừa kí đại vào hợp đồng… Bây giờ tôi lại là người bị bao nuôi hức hức…”

Tôi: …

“Hu hu ổng lừa tui, còn cầm của tui bao nhiêu là tiền… Vốn ổng phải cho tui tiền mới đúng…” Trong đôi mắt ngập nước mông lung của bác sĩ cháy lên ngọn lựa nồng nhiệt với tiền bạc.

Bác sĩ quả nhiên là sinh vật thấp bé dễ hiểu.

Tôi suy nghĩ một lát, người mẫu tiên sinh số 2 có tiền như vậy, hẳn là không ngại đưa chút tiền cho bác sĩ đâu, thế là tốt bụng nói: “Tôi có thể giúp anh.” Nhưng mà là một tổng giám đốc thì không cần phải quá đồng cảm như vậy. “Chia hai tám, anh tám tôi hai.” Tôi bình tĩnh nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

2. Người Tình Của Sói

3. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy

4. Đông Tuyết

=====================================

Bác sĩ chớp mắt một cái, đứng lên đàng hoàng, đi theo tôi vào văn phòng, trong miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

Kết quả, cậu ta vừa ngồi xuống, đã làm bộ mặt tham lam sờ mó ghế sô pha của tôi lại dùng khẩu khí quyết đoán nói: “Không được, vấn đề ở đây không phải là tiền!”

“Vậy là vấn đề gì?” Tôi cảm thấy khả năng kiên nhẫn của mình được nâng cao hơn nhiều, tất nhiên chuyện này cũng không làm chậm trễ chuyện kiếm tiền của tôi rồi.

Bác sĩ nhỏ giọng nói: “Anthony đáng sợ lắm, ổng không chỉ muốn play phòng tắm với play nhà bếp, mà còn muốn cưỡi 69 nữa chứ, hơn nữa không muốn cho tui ra ngoài chơi với bạn, hay mang bạn bè về nhà, cũng không cho tui làm việc đàng hoàng, tui hoàn toàn không có tự do gì hết! ”

Nhìn cậu ta càng nói càng tức giận, còn tôi thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không có gì để nói.

“Tui không muốn bao dưỡng ổng nữa, thì ổng lại lấy bản hợp đồng đó ra, nói tui đã kí tên rồi, thì không thể vứt bỏ người ta!” Vẻ mặt bác sĩ đau khổ.

“Hợp đồng gì?” Khoé miệng tôi cứng ngắc hỏi.

Bác sĩ xoắn xuýt nói: “Thoả thuận bao nuôi, tui là người bị bao nuôi, phải thoả mãn tất cả các yêu cầu của người bao nuôi, nếu không sẽ phải bồi thường tiền. Yêu cầu toàn là lừa bịp, nào là không thể ra ngoài quá năm tiếng, rồi mười giờ tối phải có mặt ở nhà, cũng không thể ở riêng với người đồng tính hay độc thân, ở bất cứ đâu cũng phải thoả mãn nhu cầu sinh lí của ổng hức hức..” Bác sĩ bắt đầu nức nở: “Hu hu, ổng đáng sợ quá, khác nào quái vật đâu chứ huhu.”

Tôi nhớ đến hậu quả của việc đi quán bar lần trước, cảm thấy không có lập trường gì để an ủi cậu ta cả, nhưng mà thoả thuận này cũng không rồi, tôi có thể làm một bản để ràng buộc người mẫu tiên sinh.

“Vậy cậu tới tìm tôi làm gì?” Tôi vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.

Bác sĩ xoa xoa mắt: “Tối qua tui nói tui vẫn còn hơi thích Lý Thiệu Niên, sau đó Anthony liền để tui tới đây để đổi người.”

To chuyện rồi.

Tôi hỏi liền: “Cậu ra ngoài bao lâu rồi?”

Bác sĩ hoang mang sờ túi, lấy ra đồng hồ đeo tay, nhĩn kĩ một lát, tính tính một hồi, nói với tôi: ” Tầm sáu, bảy tiếng.”

Có lẽ bác sĩ cũng cảm giác có gì đó không ổn, hắn thỏ thẻ hỏi: “Nói không chừng hôm qua Athony chỉ là nói lẫy, mà tui lỡ tưởng là thật?”

Tôi thấy đáp án này chính xác trăm phần trăm.

“Anh anh anh, tổng tài tiên sinh mau cứu tui! Mau cho tui tới Mỹ Nhật Bản hay Canada gì đi, chỉ cần không có Anthony, nơi nào cũng được hết!” Bác sĩ điên cuồng khóc lóc nhào vào lòng tôi.

Tôi đang muốn đẩy cậu ta ra, cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy ra.



Thật sự là tôi có cảm giác rất không tốt.

Người mẫu tiên sinh đứng ở cửa, cười khẩy nhìn tôi… Thật đáng sợ.

Người mẫu tiên sinh số 2 dựa vào cửa, nhíu mày, vẻ mặt ám muội… Cũng đáng sợ.

Khuôn mặt của cô nàng thư kí lộ rõ vẻ: Tổng giám đốc ngài vậy mà có thể phụ lòng đại nhân Lý Thiệu Niên thân ái của tui ngài thật xấu quá không có lương tâm gì hết tui không tin được là ngài lại làm ra việc như vậy….. Quá đáng sợ.

Bác sĩ bị bầu không khí quỷ dị làm khựng lại, quay đầu lại nhìn, ngây ngẩn cả người, ngốc vù vù nói: “Hi...”

Người mẫu tiên sinh đi tới, kéo bác sĩ ra, quay đầu, lành lạnh nói với người mẫu tiên sinh số 2: “Còn chưa kéo người đi?”

Người mẫu tiên sinh híp mắt nhìn bác sĩ giả chết trên sô pha, cười híp mắt hỏi: “Còn không qua đây?”

Bác sĩ lia ánh mắt cầu cúi qua tôi.

Một mực nhìn đôi mắt đen nhánh của người mẫu tiên sinh!

Lý trí không để tôi để ý tới tầm mắt của bác sĩ, khắc chế chột dạ, chân thành nhìn người mẫu tiên sinh.

Tôi thật sự thật sự là không có quan hệ gì với tên bác sĩ đó hết, anh ngàn lần vạn lần ngàn lần vạn lần đừng chuyển đổi nhân cách mà.

Bác sĩ sải bước đi, lấy tư thế vạn lần không muốn đi tới chỗ người mẫu tiên sinh số 2, tuy đã nắm chắc nắm cửa, nhưng vẫn bị tha đi.

Người mẫu tiên sinh trầm mặc không nói.

Thật ra bản thân tôi thấy việc này không có gì cả, đều là đồng tính, hơn nữa còn là người nằm dưới, tay chân đụng chạm cũng không sao, đương nhiên, nếu như tôi dám nói ra, toàn bộ kế hoạch làm việc hôm nay đều ngâm nước hết.

“Sao anh lại đến?” Tôi thận trọng hỏi.

Người mẫu tiên sinh nhìn tôi một cái: “Anthony gọi điện thoại tới, nói muốn nhìn em với thằng khác lằng nhằng.”

Tôi cây ngay không sợ chết đứng nói: “Là tên bác sĩ muốn lằng nhằng với em.”

“Ồ?” Người mẫu tiên sinh nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Vậy sao em lại không đẩy ra nhỉ.”

Khóc không ra nước mắt.

Tôi cần lắm một lời thề son sắt.

“Bởi vì cậu ta nhắc tới bạn anh… Em sợ có liên quan tới anh…”Sắc mặt người mẫu tiên sinh thoáng chuyển biến tốt, tôi yên tâm, vô tội nói: “Em liền dẫn cậu ta lên đây, cậu ta nói đã kí với bạn anh thoả thuận bao nuôi rồi. Tại sao chúng ta không có?” Ta thắc mắc.

“Em muốn điều kiện gì?” Tâm tình người mẫu tiên sinh dường như đã bình thường, bình tĩnh hỏi tôi.

“Thứ nhất, anh không được làm em lỡ công việc; thứ hai, anh không được lấy đồ ăn vặt của em; thứ ba, anh không được không có chuyện gì cũng có thể lên giường được; thứ tư…” Tôi cao hứng nói.”Còn có, anh cũng đừng để ý tới công việc của em, anh biết mà, trong giới giải trí ăn cơm nói chuyện là rất quan trọng, cũng là một phần của công việc..Á…” Tôi giật mình.

Người mẫu tiên sinh tự nhiên phi thân tới đây.

Tôi đang định mở miệng hỏi ảnh muốn gì, ảnh liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào, đầu lưỡi miềm mại lại làm tôi thấy sợ, liên tục càn quét trong miệng tôi.

Quỷ vào làng rồi.

Tôi nghĩ vậy không đúng lúc lắm.

Ta muốn đẩy người mẫu tiên sinh ra, tôi không quen hôn như vậy, thấy anh hơi đáng sợ, như quái vật anh thịt người vậy. Ai biết tôi vừa đẩy ra, anh lại nắm lấy hai tay tôi, khí lực rất lớn.

Tôi nghe được tiếng vang nhẹ, có chút ngại ngùng, vẫn dùng sức đẩy ra.

Môi người mẫu tiên sinh hơi hồng lên, đôi mắt có chút tối tăm.

“Còn muốn đi quán bar?” Giọng người mẫu tiên sinh hơi khàn khàn, thong thả hỏi.

Lúc này tôi mới biết mình vừa làm gì, lập tức phủ nhận: “Không, em biết quán bar không phải là chỗ tốt lành gì cả… Anh đừng cởi đồ của em chứ…”

Tôi nắm chặt tay người mẫu tiên sinh lại.

“Không muốn lỡ công việc?” Người mẫu tiên sinh nở nụ cười: “Nếu như em không thoả mãn anh, thì công việc chắc chắn bị lở dở.”

Quá nguỵ biện, thoả mãn anh mới làm lỡ công việc thì có.

Tôi lắc đầu.

Người mẫu trước tiên sinh hoàn toàn không để ý tới, đứng lên, vừa nhìn tôi chằm chằm vừa thuần thục cởi thắt lưng mình.

Ánh mắt của người mẫu tiên sinh có thể so với vũ khí cấp cao, hơi động đậy tôi cũng không dám.

Chờ tôi phục hồi tinh thần lại, hai tay đã bị thắt lưng buộc lại.

Người mẫu tiên sinh bình thường đều sẽ theo quy củ, ví như lên giường thì địa điểm sẽ là trên giường, hơn nữa sẽ không dùng đến dụng cụ nào đó khó giải thích được.

Trong lòng tôi thấy hơi hoảng, hối hận cái gì không nói lại nói muốn đi quán bar, rõ ràng lần trước đã chọc người mẫu tiên sinh sinh khí rồi mà.

“Đừng như vậy được không…” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Người mẫu tiên sinh đè tôi lên ghế số pha, liếm vành tai tôi, thủ thỉ ở bên cạnh: “Em mãi mà không nhớ nổi đã được dạy dỗ như thế nào, đúng không?”



Tôi run rẩy trong lòng trả lời: “Em thật sự không dám mà…Á!”

Người mẫu tiên sinh đưa tay nhéo ngực tui!

“Thật sự không dám?” Người mẫu tiên sinh hôn tôi một cái, nhìn như cưng chiều nói: “Mấy lần trước em cũng nói vậy.”

Nói xong, anh liền cúi xuống hôn…

Hình như tôi chọc giận anh thật rồi, đáng sợ quá!

Ta muốn tránh ra, mà hai tay lại bị áp trên đầu, một chân của anh chen vào giữa hai chân tôi, tôi hoàn toàn không làm được gì.

“Còn muốn đẩy ra sao?” Người mẫu tiên sinh liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của tôi, ác ý dùng dầu gối thúc lên trên một chút.

“A…” Tôi rên lên.

Hai tay người mẫu tiên sinh tiếp tục đùa giỡn ngực tôi, lại ra dáng đàng hoàng đâm bộ đang thảo luận chuyện quan trọng: ” Em nói xem phải làm gì để em nhớ kĩ giáo huấn đây? Hửm? Phải gọi cô thư kí bên ngoài vào nhìn một lát?”

Tôi thật sự sợ đến hồn phi phách tán.

“Anh đừng… A…” Tôi thật sự sợ độ liều lĩnh của người mẫu tiên sinh.

Người mẫu tiên sinh đưa tay cởi quần tôi ra, một tay xoa qua loa tính khí vài lần, liền dời đến phía dưới, không chút lưu tình đâm một ngón tay vào.

Tôi dồn dập rên lên một tiếng, khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn.

Người mẫu tiên sinh nhìn tôi chằm chằm, như đùa giỡn đứa nhỏ mà hôn nhẹ mặt tôi, hỏi: “Mở dây trói ra, ngoan ngoãn phối hợp, được không?”

Giọng nói anh mềm mỏng, khác nào đang thuyết phục, trong ánh mắt cũng nhu hoà hẳn đi, nhưng tay của ảnh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hai ngón tay đã vào, động tác mãnh liệt.

Con ngươi tôi nhanh chóng mơ hồ, nhanh chóng gật đầu.

Lúc này tôi thật không dám phản kháng, với người mẫu tiên sinh, phản kháng nhất định là hạ sách.

Người mẫu tiên sinh hài lòng nhếch miệng, cởi dây trói.

Tay tôi có hơi rát, ngay lúc đó cũng không biết đặt ở đâu.

Người mẫu tiên sinh thở dài một hơi, kéo hai tay tôi đặt lên lưng anh.

Cùng lúc, ngón tay anh cũng lui ra.

Không biết kế tiếp sẽ là gì, đầu óc tôi có hơi mụ mị, hoảng hốt cảm thấy trước mặt chỉ có khuôn mặt ưa nhìn của người mẫu tiên sinh, thân thể đã sớm quen thuộc bị tình dục chi phối.

“Anh muốn vào.” Người mẫu tiên sinh vừa nói liền hôn tôi.

Tôi khẩn trương nắm lấy áo anh.

Chỉ khi người mẫu tiên sinh tức giận thì màn dạo đầu mới ngắn ngủn như thế, thứ đó của ảnh cũng không nhỏ, khi tiến vào tôi vẫn sẽ không nhịn được mà cảm thấy đau, tuy nhiên muốn hô lên lại bị anh làm nuốt xống.

Trước mắt tôi càng ngày càng mơ hồ, dễ nhìn thấy nhất, chỉ có đôi mắt đen nhánh của người mẫu tiên sinh, bên trong phản chiếu đầy hình ảnh xa lạ của tôi. Tôi không có dũng khí nhìn mình như vậy, vội vàng nhắm mắt lại.

“Mở mắt ra, An An.” Người mẫu tiên sinh thoáng lui ra.

“Em không muốn…Ưm…” Tôi nghe được âm thanh của mình, không lạnh lùng như bình thường, mềm mại, khác gì kẹp bông đâu.

Người mẫu trước tiên sinh tiền vào toàn bộ, động tác khựng lại, như đang lừa gạt mà nói: “Ngoan, mở mắt ra, nhìn anh một chút.”

Tôi do dự mở mắt ra, không ngờ tới anh lại đột nhiên thúc tới.

“A a…” Ta gắt gao nắm lấy áo của anh, quay đầu đi.

Người mẫu tiên sinh đưa tay kéo mặt tôi lại, cuối xuống hôn lên.

Nụ hôn nóng bỏng làm tôi muốn hoà tan cả ra, tôi cảm giác như mình là con thỏ yếu ớt, còn người mẫu tiên sinh chính là sắc lang, ăn sạch tôi không chừa lại tí gì.

Tôi không biết qua bao lâu rồi, chỉ cảm thấy quá chậm, thật vất vả mới cảm giác được người mẫu tiên sinh bắn ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cho là trận động dục đáng sợ này đã xong.

Nhưng gì đó của người mẫu tiên sinh vẫn như cũ ở bên trong.

Tôi thấy rất không dễ chịu, mệt mỏi nói với người mẫu tiên sinh: “Anh ra ngoài đi.”

Người mẫu tiên sinh cười ôn hòa, lui ra, nhưng lại đẩy tới, nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa xong.”

“A… Em không muốn ưm… Không muốn…” Ta liều mạng lắc đầu, không hề kéo lấy áo anh, mà cố gắng đẩy anh ra.

Người mẫu tiên sinh nắm lấy tay tôi: “Nghe lời, An An, bên ngoài còn có người.”

Tôi cứng người, trong lòng tràn đầy bất lực, loay hoay một hồi hết căng người, rồi thả lòng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

“Anh chậm một chút được không…”Tôi dường như muốn cầu xin rồi.

Người mẫu tiên sinh hôn nhẹ lên trán tôi: “Được.”

Ta thật sự không còn dám làm người mẫu tiên sinh tức giận nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook