Chương 434: Anh/Em Sống Có Tốt Không?
BooMew
22/08/2019
Ken xem đi xem lại video một lúc lâu nói.
" Các cậu cẩn thận, nói với những trong căn cứ giết người ra tay với Boss đi. "
Vốn dĩ anh chỉ là nghi ngờ như nhìn ra sao người kia cũng không giống như là vì hoảng sợ mà không đánh trả Hoắc Tư Danh, hay không dám phản kháng Hoắc Tư Danh, mà giống như hắn đang diễn để bị bắt hơn, càng nghĩ Ken càng chắc chắn những gì anh suy đoán là không sai, người kia nhất định là cố ý. . . muốn vào căn cứ làm gì đó.
Gon và DT nhìn Ken một lúc gật đầu không nói gì, DT ra ngoài gọi cho ai đó còn Gon nhìn Ken lại nói.
" Cậu ở lại đây nghỉ ngơi, nhớ kỹ là đừng có chạy loạn, chúng tôi sẽ về sớm. "
Gon vốn sẽ không lo cho Ken, nhưng hiện tại Ken đang có chuyện buồn, cũng không thể nào không lo lắng được.
Ken nhìn bộ dạng Gon nghiêm túc một lúc lâu, cũng không nói gì.
DT nói chuyện xong từ ngoài bước vào nói.
" Gon đi thôi. " dừng một chút DT lại nghiêm túc nói với Ken.
" Cậu còn chưa khỏe đừng đi ra ngoài, đồ ăn trong bếp có đủ đấy. "
Dứt câu cũng không nói gì nữa mà xoay người rời đi, còn cẩn thận đóng kín cửa giúp Ken, vừa bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ thì Gon và DT liền bước lên xe, vì phía ngoài đã có xe đợi bọn họ sẵn.
Trong căn phòng, Ken tịch mịch ngồi đó nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong lòng không khỏi tự hỏi.
" Em có ổn không? "
Ken nhớ Cố Hoài nam, rất muốn gặp y nhưng khi nhìn bộ dạng dọa người hiện tại của bản thân anh, thì cảm thấy hết hy vọng, Ken thở dài một hơi, vẫn nên vờ như chết đi. Khi nào khỏe hơn thì bắt đầu đến đó lén lút nhìn Cố Hoài Nam một lúc cũng được. Nhìn Cố Hoài Nam hạnh phúc cũng được.
----
Nước EL
Sau khi tham gia cuộc đua giữa các nước với nhau xong.
Cố Hoài Nam vẫn như mọi khi mà giành giải nhất, không những thế còn có thành tích tốt nhất cách xa đối thủ hạng nhì gần 30 giây, ai cũng đang tưng bừng ăn mừng, nhưng Cố Hoài Nam không ở lại đợi nhận giải hay ăn mừng mà đi sang phòng chờ của anh nghỉ ngơi.
Anh từ trong túi áo lấy ra một thứ gì đó hình tròn tròn dẹp dẹp, sau đó lại nhìn chằm chằm vào vật trên tay, hai mắt không che giấu được sự đau lòng trong đó.
Thứ đó không có cái gì khác chính là móc khóa có hình Ken bên trong, nói mới một ngày mà hết đau lòng là nói dối, nhưng nếu nói vì đau lòng mà làm sa sút tinh thần quá là không đúng.
Anh là ai? Là Cố Hoài Nam, thì làm sao lại vì chuyện nhỏ này đau lòng đến sống dở chết dở.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ thật ra là không thể nào không sa sút, tim vẫn rất đau, nhưng anh vẫn muốn hoàn thiện cuộc sống mình, mà bất chấp đau đớn ở nơi tim mà sống, ngày kia biết tin anh khóc như một đứa trẻ, khóc đến tâm đau người nhìn cũng đau. Khóc một lúc lâu chính anh tự lấy lại tinh thần, tự mình động viên mình, chỉ có thể anh mới có thể tiếp tục.
Nhớ lại những ngày tháng kia những kí ức anh và Ken cùng nhau ở chung, và Ken có những ước muốn đó. . . Người không còn thì anh sẽ giúp Ken thực hiện. Nhìn chiếc móc khóa trên tay một lúc lâu, Cố Hoài Nam nhẹ hôn lên móc khóa trong lòng thầm nói.
" Ở nơi đó, anh sống có tốt không? "
" Các cậu cẩn thận, nói với những trong căn cứ giết người ra tay với Boss đi. "
Vốn dĩ anh chỉ là nghi ngờ như nhìn ra sao người kia cũng không giống như là vì hoảng sợ mà không đánh trả Hoắc Tư Danh, hay không dám phản kháng Hoắc Tư Danh, mà giống như hắn đang diễn để bị bắt hơn, càng nghĩ Ken càng chắc chắn những gì anh suy đoán là không sai, người kia nhất định là cố ý. . . muốn vào căn cứ làm gì đó.
Gon và DT nhìn Ken một lúc gật đầu không nói gì, DT ra ngoài gọi cho ai đó còn Gon nhìn Ken lại nói.
" Cậu ở lại đây nghỉ ngơi, nhớ kỹ là đừng có chạy loạn, chúng tôi sẽ về sớm. "
Gon vốn sẽ không lo cho Ken, nhưng hiện tại Ken đang có chuyện buồn, cũng không thể nào không lo lắng được.
Ken nhìn bộ dạng Gon nghiêm túc một lúc lâu, cũng không nói gì.
DT nói chuyện xong từ ngoài bước vào nói.
" Gon đi thôi. " dừng một chút DT lại nghiêm túc nói với Ken.
" Cậu còn chưa khỏe đừng đi ra ngoài, đồ ăn trong bếp có đủ đấy. "
Dứt câu cũng không nói gì nữa mà xoay người rời đi, còn cẩn thận đóng kín cửa giúp Ken, vừa bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ thì Gon và DT liền bước lên xe, vì phía ngoài đã có xe đợi bọn họ sẵn.
Trong căn phòng, Ken tịch mịch ngồi đó nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong lòng không khỏi tự hỏi.
" Em có ổn không? "
Ken nhớ Cố Hoài nam, rất muốn gặp y nhưng khi nhìn bộ dạng dọa người hiện tại của bản thân anh, thì cảm thấy hết hy vọng, Ken thở dài một hơi, vẫn nên vờ như chết đi. Khi nào khỏe hơn thì bắt đầu đến đó lén lút nhìn Cố Hoài Nam một lúc cũng được. Nhìn Cố Hoài Nam hạnh phúc cũng được.
----
Nước EL
Sau khi tham gia cuộc đua giữa các nước với nhau xong.
Cố Hoài Nam vẫn như mọi khi mà giành giải nhất, không những thế còn có thành tích tốt nhất cách xa đối thủ hạng nhì gần 30 giây, ai cũng đang tưng bừng ăn mừng, nhưng Cố Hoài Nam không ở lại đợi nhận giải hay ăn mừng mà đi sang phòng chờ của anh nghỉ ngơi.
Anh từ trong túi áo lấy ra một thứ gì đó hình tròn tròn dẹp dẹp, sau đó lại nhìn chằm chằm vào vật trên tay, hai mắt không che giấu được sự đau lòng trong đó.
Thứ đó không có cái gì khác chính là móc khóa có hình Ken bên trong, nói mới một ngày mà hết đau lòng là nói dối, nhưng nếu nói vì đau lòng mà làm sa sút tinh thần quá là không đúng.
Anh là ai? Là Cố Hoài Nam, thì làm sao lại vì chuyện nhỏ này đau lòng đến sống dở chết dở.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ thật ra là không thể nào không sa sút, tim vẫn rất đau, nhưng anh vẫn muốn hoàn thiện cuộc sống mình, mà bất chấp đau đớn ở nơi tim mà sống, ngày kia biết tin anh khóc như một đứa trẻ, khóc đến tâm đau người nhìn cũng đau. Khóc một lúc lâu chính anh tự lấy lại tinh thần, tự mình động viên mình, chỉ có thể anh mới có thể tiếp tục.
Nhớ lại những ngày tháng kia những kí ức anh và Ken cùng nhau ở chung, và Ken có những ước muốn đó. . . Người không còn thì anh sẽ giúp Ken thực hiện. Nhìn chiếc móc khóa trên tay một lúc lâu, Cố Hoài Nam nhẹ hôn lên móc khóa trong lòng thầm nói.
" Ở nơi đó, anh sống có tốt không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.