Chương 472: Đây là lệnh
BooMew
09/09/2019
Vừa bước ra khỏi phòng, Hoắc Tư Danh đã thấy Đàm Vĩnh Long đứng bên ngoài đợi.
Đàm Vĩnh Long vừa thấy Hoắc Tư Danh khẽ gọi.
" Boss! "
Anh quan sát sắc mặt Boss, nhìn không còn tái nhợt như hôm qua nữa, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra. Hôm qua sau khi về phòng lại bị Từ Hạnh Ngôn la thêm một trận te tua, làm anh đứng ngồi không yên mãi thôi a.
Hoắc Tư Danh gật đầu một cái vừa đi vừa hỏi.
" Có bao nhiêu người bị thương? "
Đàm Vĩnh Long đếm đếm lại nói.
" Cũng không quá 10 người. "
Anh cũng không dám nói rõ con số cụ thể, mặc dù bị thương ít thật nhưng ít nhiều gì có người hiện tại vẫn còn hôn mê. Dù sao Hoắc Tư Danh mới tỉnh vẫn cần thời gian tỉnh dưỡng thì hơn a.
Hoắc Tư Danh nhìn Đàm Vĩnh Long một lúc, cũng không hỏi gì nhiều chỉ gật đầu đi ra khỏi mật thất lên căn cứ làm việc chính sự.
Nhìn ai nấy đều nở nụ cười chào đón anh, nhưng anh biết chắc chắn khi anh hôn mê cũng là lúc ai náy đều căng thẳng.
Hoắc Tư Danh nhìn quanh một vòng mới nói.
" Những ai chưa ngủ đi ngủ đi, còn lại hai ba người cũng được. "
" Boss chúng tôi không sao. "
" Đúng đó Boss, chúng tôi còn chịu được. "
" Boss đừng lo lắng. "
" Boss, anh nghĩ ngơi thêm đi! Đừng lo cho chúng tôi. "
"... " Bọn họ mệt thì có mệt, nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ ngơi, nhìn đồng đội bị thương nặng như vậy vẫn hôn mê, cả Boss cũng bị thương làm sao bọn họ dám lơ là, huống chi là ngủ.
Hoắc Tư Danh nhíu mày nhìn một vòng gần bảy mươi người khẽ quát.
" Đây là lệnh! "
Đối với cấp dưới, anh ít khi nói " Lệnh " nhưng hôm nay anh nói là thật sự anh đang ép buộc bọn họ, anh biết rõ những người trước mặt này rất trung thành nhưng anh tuyệt đối không muốn bất kì người nào hy sinh oan uổng, lệnh triệu tập đã phát rất nhanh những người thi hành nhiệm vụ tập trung lại, hiện tại trong căn cứ còn không đến một trăm người, tính luôn những người bị thương.
Mặc dù đúng là không thể lơ là, nhưng đôi khi cũng nên lơ là một chút a.
Một đám, bảy mươi người nhanh chóng nhận lệnh rời đi chỉ còn hơn mười người.
Mười người này bao gồm Khẩm Vinh Kiệt, Aron, Minh Luân, Lin, Roy, San, Bi, Mio, Pie và Leva, những người này cũng xem như là những trụ cột của căn cứ, nên họ có thời gian nghỉ ngơi cũng vì vậy so với những người canh bên trong lẫn bên ngoài căn cứ đều mạnh hơn rất nhiều.
Hoắc Tư Danh nhìn mười người trước mặt khẽ hỏi.
" Các cậu không cần nghỉ ngơi? "
Một đám mười người đồng thanh nói.
" Không Cần. "
Đàm Vĩnh Long vừa thấy Hoắc Tư Danh khẽ gọi.
" Boss! "
Anh quan sát sắc mặt Boss, nhìn không còn tái nhợt như hôm qua nữa, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra. Hôm qua sau khi về phòng lại bị Từ Hạnh Ngôn la thêm một trận te tua, làm anh đứng ngồi không yên mãi thôi a.
Hoắc Tư Danh gật đầu một cái vừa đi vừa hỏi.
" Có bao nhiêu người bị thương? "
Đàm Vĩnh Long đếm đếm lại nói.
" Cũng không quá 10 người. "
Anh cũng không dám nói rõ con số cụ thể, mặc dù bị thương ít thật nhưng ít nhiều gì có người hiện tại vẫn còn hôn mê. Dù sao Hoắc Tư Danh mới tỉnh vẫn cần thời gian tỉnh dưỡng thì hơn a.
Hoắc Tư Danh nhìn Đàm Vĩnh Long một lúc, cũng không hỏi gì nhiều chỉ gật đầu đi ra khỏi mật thất lên căn cứ làm việc chính sự.
Nhìn ai nấy đều nở nụ cười chào đón anh, nhưng anh biết chắc chắn khi anh hôn mê cũng là lúc ai náy đều căng thẳng.
Hoắc Tư Danh nhìn quanh một vòng mới nói.
" Những ai chưa ngủ đi ngủ đi, còn lại hai ba người cũng được. "
" Boss chúng tôi không sao. "
" Đúng đó Boss, chúng tôi còn chịu được. "
" Boss đừng lo lắng. "
" Boss, anh nghĩ ngơi thêm đi! Đừng lo cho chúng tôi. "
"... " Bọn họ mệt thì có mệt, nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ ngơi, nhìn đồng đội bị thương nặng như vậy vẫn hôn mê, cả Boss cũng bị thương làm sao bọn họ dám lơ là, huống chi là ngủ.
Hoắc Tư Danh nhíu mày nhìn một vòng gần bảy mươi người khẽ quát.
" Đây là lệnh! "
Đối với cấp dưới, anh ít khi nói " Lệnh " nhưng hôm nay anh nói là thật sự anh đang ép buộc bọn họ, anh biết rõ những người trước mặt này rất trung thành nhưng anh tuyệt đối không muốn bất kì người nào hy sinh oan uổng, lệnh triệu tập đã phát rất nhanh những người thi hành nhiệm vụ tập trung lại, hiện tại trong căn cứ còn không đến một trăm người, tính luôn những người bị thương.
Mặc dù đúng là không thể lơ là, nhưng đôi khi cũng nên lơ là một chút a.
Một đám, bảy mươi người nhanh chóng nhận lệnh rời đi chỉ còn hơn mười người.
Mười người này bao gồm Khẩm Vinh Kiệt, Aron, Minh Luân, Lin, Roy, San, Bi, Mio, Pie và Leva, những người này cũng xem như là những trụ cột của căn cứ, nên họ có thời gian nghỉ ngơi cũng vì vậy so với những người canh bên trong lẫn bên ngoài căn cứ đều mạnh hơn rất nhiều.
Hoắc Tư Danh nhìn mười người trước mặt khẽ hỏi.
" Các cậu không cần nghỉ ngơi? "
Một đám mười người đồng thanh nói.
" Không Cần. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.