Chương 226: Em Không Cho Chồng Khóc Nữa
BooMew
28/07/2019
Hoắc Tư Danh lúc này cứ như vô lực, cứ vùi đầu
vào hõm vai của Hứa Doãn Hạ mà ' xin lỗi ', đối với anh mà nói chuyện
đứa bé mất đi cũng không sao, nếu đó là bất cẩn. . . vẫn sẽ có lại . . . nhưng con của anh và cô mất đi là. . . là do một tay anh gây ra. . .
Nhớ lại cảnh tượng máu bê bết lúc đó. . . cả người anh run rẩy đến lợi hại.
Hứa Doãn Hạ nhíu mày lại. . . nếu cô biết anh lại phản ứng quá kích như vậy, thì sẽ không nhắc đến chuyện con cái nữa đâu.
Hứa Doãn Hạ đẩy nhẹ Hoắc Tư Danh ra, để anh nhìn thẳng vào cô, nhưng Hoắc Tư danh lại cúi đầu, Hứa Doãn Hạ khẽ quát.
" Ngẩng đầu lên! " giọng nói không giấu gì sự tức giận trong đó.
Nhưng Hoắc Tư Danh vẫn cuối đầu xuống, một câu cũng không nói.
" Tôi bảo anh ngẩng đầu lên mà. " Hứa Doãn Hạ quát lên.
Hoắc Tư Danh mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hứa Doãn Hạ, ánh mắt không giấu được bi thương đau lòng trong đó. . . ánh mắt của tuyệt vọng. . . của đau khổ.
Trái tim Hứa Doãn Hạ, cứ như bị bóp chặt lại, đau quá. . . cô đau quá. . . tại sao anh lại có ánh mắt này. . . nếu là trước kia cô còn hôn mê đi nhưng. . . tại sao anh lại đau lòng bi thương như thế này. . .
" Anh không yêu em sao? " Hai mắt cô rưng rưng nhìn anh hỏi.
" Co...có " Hoắc Tư Danh nghẹn ngào nói.
" Vậy tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn em? "
" Anh. . . " Hoắc Tư Danh muốn nói lại thôi, trái tim đau đớn. . . nhói chặt từng cơn lại.
" Nhớ con sao? "
" ... "
" Nó đi xa rồi. . . biết đâu đó bây giờ nó đã được Bố mẹ mới của nó yêu thương. "
" ... "
" Ai mà không đau. . . em là mẹ nó. . . cũng đau chết đi được. . . " dừng một chút, Hứa Doãn Hạ hít một hơi sâu kiềm nén run rẩy của bản thân khẽ nói.
" Nhưng nhớ nó. . . liệu nó có quay về không? Đau lòng. . . đau đến chết đi được liệu nó có về không? Anh thương nó, em cũng thương nó. . . thay vì đau buồn khổ sở hối hận thì hãy sống thật tốt. . . chúng ta nợ nó. . . nhưng mọi chuyện xảy ra không ai muốn cả. . . không phải sao? "
Hoắc Tư Danh chỉ lặng, nhưng ánh mắt lại phản bội anh. . . vì sự trầm lặng nói mình ổn đó lại có đôi mắt đỏ ửng. . . lệ sắp tràn ra. . .Hứa Doãn Hạ nhìn, hôn lên mắt của anh lại nói.
" Em không cho Chồng khóc nữa, càng không muốn chồng đau lòng. . . Em cố gắng vượt qua bao nhiêu khó khăn đó cũng chỉ vì một mình chồng thôi. . . Là đàn ông. . . Là chồng của em. . . đừmg vì những chuyện ở quá khứ mà khiến hiện tại bị ám ảnh. . . càng đừng vì những chuyện nhỏ nhặt đó mà rơi lệ. . .
Em muốn chồng khóc vì hạnh phúc thay vì đau thương. . . Em muốn chồng khóc vì đón nhận sinh linh mới thay vì phải khóc vì nhớ mong đứa con chưa kịp thành hình của chúng ta. " Đôi tay nhỏ bé của Hứa Doãn Hạ khẽ nâng cằm Hoắc Tư Danh, lại hôn lên đó lại nói.
" Để dành nước mắt lại đi. . . sau này em sẽ để chồng khóc. . . khóc đến không dừng được luôn. . . em sẽ để chồng khóc vì hạnh phúc. . . khóc hơn chục lần luôn. . . cứ có đứa này sinh xong lại có đứa khác trong bụng. . . để xem khi đó chồng còn nước mắt không. " Hứa Doãn Hạ nói xong khẽ bật cười, ngay cả Hoắc Tư Danh cũng bật cười. nhưng là. . . giọng vẫn nghẹn ngào nói.
" Vợ thật tham lam. " nhưng giọng nói lại không giấu được vui vẻ trong đó.
Hứa Doãn Hạ hít hít mũi lại nói.
" Em tham lam cũng tại chồng đấy thôi. "
" Sao lại tại anh? "
" Chồng giàu như vậy. . . sinh vài ba đứa không lẽ chồng không nuôi nổi? " dừng lại một chút lại nói.
" Em còn muốn sinh cho chồng cả một đội banh nhí cơ nhưng. . . em lại không muốn thành heo nái đâu. . . "
Hứa Doãn Hạ thành công chọc Hoắc Tư Danh cười, Hoắc Tư Danh cười thành tiếng, ôm chặt lấy Hứa Doãn Hạ. . .
" Vậy là anh phải cố gắng nhiều hơn mới được đúng không? "
" Đúng đúng nha. . . "
" Ơ hay. . . anh cố gắng liền luôn nha. " dứt câu liền ôm Hứa Doãn Hạ đi lên phòng ngủ.
Hứa Doãn Hạ hai mắt trợn to la lên.
" Không. . . không. . . bỏ em xuống. . . TƯ DANH...... "
Nhớ lại cảnh tượng máu bê bết lúc đó. . . cả người anh run rẩy đến lợi hại.
Hứa Doãn Hạ nhíu mày lại. . . nếu cô biết anh lại phản ứng quá kích như vậy, thì sẽ không nhắc đến chuyện con cái nữa đâu.
Hứa Doãn Hạ đẩy nhẹ Hoắc Tư Danh ra, để anh nhìn thẳng vào cô, nhưng Hoắc Tư danh lại cúi đầu, Hứa Doãn Hạ khẽ quát.
" Ngẩng đầu lên! " giọng nói không giấu gì sự tức giận trong đó.
Nhưng Hoắc Tư Danh vẫn cuối đầu xuống, một câu cũng không nói.
" Tôi bảo anh ngẩng đầu lên mà. " Hứa Doãn Hạ quát lên.
Hoắc Tư Danh mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hứa Doãn Hạ, ánh mắt không giấu được bi thương đau lòng trong đó. . . ánh mắt của tuyệt vọng. . . của đau khổ.
Trái tim Hứa Doãn Hạ, cứ như bị bóp chặt lại, đau quá. . . cô đau quá. . . tại sao anh lại có ánh mắt này. . . nếu là trước kia cô còn hôn mê đi nhưng. . . tại sao anh lại đau lòng bi thương như thế này. . .
" Anh không yêu em sao? " Hai mắt cô rưng rưng nhìn anh hỏi.
" Co...có " Hoắc Tư Danh nghẹn ngào nói.
" Vậy tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn em? "
" Anh. . . " Hoắc Tư Danh muốn nói lại thôi, trái tim đau đớn. . . nhói chặt từng cơn lại.
" Nhớ con sao? "
" ... "
" Nó đi xa rồi. . . biết đâu đó bây giờ nó đã được Bố mẹ mới của nó yêu thương. "
" ... "
" Ai mà không đau. . . em là mẹ nó. . . cũng đau chết đi được. . . " dừng một chút, Hứa Doãn Hạ hít một hơi sâu kiềm nén run rẩy của bản thân khẽ nói.
" Nhưng nhớ nó. . . liệu nó có quay về không? Đau lòng. . . đau đến chết đi được liệu nó có về không? Anh thương nó, em cũng thương nó. . . thay vì đau buồn khổ sở hối hận thì hãy sống thật tốt. . . chúng ta nợ nó. . . nhưng mọi chuyện xảy ra không ai muốn cả. . . không phải sao? "
Hoắc Tư Danh chỉ lặng, nhưng ánh mắt lại phản bội anh. . . vì sự trầm lặng nói mình ổn đó lại có đôi mắt đỏ ửng. . . lệ sắp tràn ra. . .Hứa Doãn Hạ nhìn, hôn lên mắt của anh lại nói.
" Em không cho Chồng khóc nữa, càng không muốn chồng đau lòng. . . Em cố gắng vượt qua bao nhiêu khó khăn đó cũng chỉ vì một mình chồng thôi. . . Là đàn ông. . . Là chồng của em. . . đừmg vì những chuyện ở quá khứ mà khiến hiện tại bị ám ảnh. . . càng đừng vì những chuyện nhỏ nhặt đó mà rơi lệ. . .
Em muốn chồng khóc vì hạnh phúc thay vì đau thương. . . Em muốn chồng khóc vì đón nhận sinh linh mới thay vì phải khóc vì nhớ mong đứa con chưa kịp thành hình của chúng ta. " Đôi tay nhỏ bé của Hứa Doãn Hạ khẽ nâng cằm Hoắc Tư Danh, lại hôn lên đó lại nói.
" Để dành nước mắt lại đi. . . sau này em sẽ để chồng khóc. . . khóc đến không dừng được luôn. . . em sẽ để chồng khóc vì hạnh phúc. . . khóc hơn chục lần luôn. . . cứ có đứa này sinh xong lại có đứa khác trong bụng. . . để xem khi đó chồng còn nước mắt không. " Hứa Doãn Hạ nói xong khẽ bật cười, ngay cả Hoắc Tư Danh cũng bật cười. nhưng là. . . giọng vẫn nghẹn ngào nói.
" Vợ thật tham lam. " nhưng giọng nói lại không giấu được vui vẻ trong đó.
Hứa Doãn Hạ hít hít mũi lại nói.
" Em tham lam cũng tại chồng đấy thôi. "
" Sao lại tại anh? "
" Chồng giàu như vậy. . . sinh vài ba đứa không lẽ chồng không nuôi nổi? " dừng lại một chút lại nói.
" Em còn muốn sinh cho chồng cả một đội banh nhí cơ nhưng. . . em lại không muốn thành heo nái đâu. . . "
Hứa Doãn Hạ thành công chọc Hoắc Tư Danh cười, Hoắc Tư Danh cười thành tiếng, ôm chặt lấy Hứa Doãn Hạ. . .
" Vậy là anh phải cố gắng nhiều hơn mới được đúng không? "
" Đúng đúng nha. . . "
" Ơ hay. . . anh cố gắng liền luôn nha. " dứt câu liền ôm Hứa Doãn Hạ đi lên phòng ngủ.
Hứa Doãn Hạ hai mắt trợn to la lên.
" Không. . . không. . . bỏ em xuống. . . TƯ DANH...... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.