Chương 606: Hai Con Thông Minh, Là Niềm Tự Hào Của Ba Mẹ
BooMew
20/10/2019
#BooMew
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa được buông ra vội vàng chạy ra ngoài, nắm lấy tay Hoắc Tư Danh kéo về.
Hoắc Tư Danh vừa đi vừa cúi đầu nhìn chằm chằm hai nhóc con, mày nhíu lại thầm oán.
" Chả biết hai đứa giống ai, giảo hoạt như gì vậy! "
- ----
Vừa vào ngồi trong xe, Hoắc Tư Danh nhíu mày quát nhẹ.
" Ngồi cho ngay ngắn, Shin giúp Shon thắt dây an toàn vào. "
" Dạ! " Hoắc Hiến Nghĩa đáp xong, nhíu mày, gương mặt mập mập, mày nhíu lại giống y đúc Hoắc Tư Danh thu nhỏ nhìn chằm chằm Hoắc Hiến Nhân non nớt trách.
" Còn không ngồi xuống đàng hoàng, hay là em muốn bị ba ba mắng? Em nên nhớ mami đại nhân còn ở nhà, nếu ba ba mách mẹ là em không ăn đòn mới lạ đấy! "
Hoắc Hiến Nhân bĩu môi, tuy không thích nhưng vẫn ngồi yên để anh trai thắt dây an toàn cho mình.
Hoắc Tư Danh nhìn hai nhóc con bằng kính chiếu hậu, mày anh nhíu lại nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt anh tràn ngập ý cười.
Hoắc Hiến Nhân bắt gặp ánh mắt của Hoắc Tư Danh, bé nhìn lên làm mặt quỷ với Hoắc Tư Danh một cái.
Nhìn hai đứa bé đã an ổn chỗ ngoài, Hoắc Tư Danh nhanh chóng lái xe đi.
Vừa lái Hoắc Tư Danh vừa hỏi.
" Có muốn ăn gì không? "
" Được sao? " vừa nghe " ăn " mắt hai đứa nhóc sáng rực.
Nhưng dẫu sao Mẹ cũng không hay cho ăn đồ ăn vặt a...
Hoắc Tư Danh nhìn ra, môi câu lên nói.
" Không phải đồ ăn vặt, nên không cần lo. " dừng một chút.
" Sang nhà hàng cũ, muốn ăn gì nói để người ta chuẩn bị đem về. "
" Về nhà ăn sao? "
" Chứ không lẽ hai đứa định để mẹ hai đứa ăn một mình? " Hoắc Tư Danh khó chịu hỏi.
" A!? bọn con không có ý này. "
Nói xong, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân nhận lấy chiếc máy tính bảng mà Hoắc Tư Danh đưa đến, vội vàng chọn món đặt sẵn.
Khi cả ba lái xe đến đó thì vừa lúc có thể lấy đồ ăn, sau khi Hoắc Tư Danh tính tiền xong, thì mới bắt đầu lái xe về.
Trên xe.
Hoắc Hiến Nghĩa bắt đầu nói chuyện.
" Ba ba... con và Shon sang năm sẽ được đi học sao? "
Hoắc Hiến Nhân cũng nhìn Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh mắt nhìn chằm chằm phía trước, lạnh lùng đáp.
" Ừ! Đừng tỏ ra bản thân quá thông minh không thôi lại bị trả về. "
" Hứ! Mới không có... tại những đứa đó quá ngốc. " Hoắc Hiến Nhân bĩu môi kháng nghị.
Hoắc Hiến Nghĩa cùng hừng hực nhíu mày, đồng ý với cách nói của Hoắc Hiến Nhân.
Hoắc Tư Danh nhíu mày nói.
" Ngốc là do bọn họ không được thông minh, còn hai đứa cái gì cũng biết nên phải tiết chế, sau này lớn hơn đi học cấp một cấp hai hay cấp ba, hai đứa có đứng nhất toàn nước cũng bình thường, chính là có ai chấp nhận nổi một dãy chữ cái, bị các con đọc rành mạch như vậy không? "
Nhìn hai nhóc con bĩu môi, Hoắc Tư Danh an ủi.
" Hai con thông minh, là niềm tự hào của ba mẹ, nhưng... không thể quá phô trương vì rất nhiều đứa bé không thông minh sẽ tự ti vào chính mình. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân câu hiểu câu không hiểu nhưng sự khó chịu trong lòng cũng giảm bớt đi phần nào, hai bé đồng thanh nói.
" Con đã biết. "
Chiếc xe nhanh chóng lái vào bãi đỗ xe, ba cha con xuống xe, đi bộ về nhà.
Ba người, hai nhỏ một lớn.
Hai bóng dáng mập mập trên vai có đeo chiếc balo, đầu đội nón cực kỳ đáng yêu, không những thế, hai cái tay nho nhỏ đầy thịt cũng giúp Hoắc baba xách trái cây.
Hoắc Tư Danh nhìn hai bóng dáng nho nhỏ đi phía trước, môi không khỏi câu lên.
" Đừng đi nhanh quá, té bây giờ! "
Nhìn hai cục thịt ục ịch chạy, Hoắc Tư Danh quát nhẹ.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vừa nghe giọng của Hoắc Tư Danh, cả hai nhanh chóng đi chậm lại.
Ba cha con đi một đoạn đường không xa cũng không ngắn rốt cuộc cũng đến, trên trán hai nhóc con không khỏi đổ mồ hôi, Hoắc Tư Danh dừng lại để mấy đồ xuống dưới cái bàn bên ngoài nhà, anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hai nhóc con, lau xong lại đem áo khoác cùng với nón cất đi mới mở cửa cho hai nhóc vào nhà.
" Không được chạy. "
Nhìn hai nhóc con hí ha hí hửng đang định chạy anh rống lên.
Nói thật... anh thật sự thèm khát con gái lắm nhưng sức khỏe của Hứa Doãn Hạ vẫn quan trọng hơn nên từ sau khi sinh xong hai nhóc thối, mỗi lần quan hệ không uống thuốc thì cũng sử dụng bao... hoặc ra phóng bên ngoài...
Haizz... nghĩ đi nghĩ lại đúng thật là... bản thân anh quá cao thượng a.
Vừa bước vào trong nhà, Hoắc Tư Danh liền thấy Hứa Doãn Hạ đang ngồi bên dưới, mày anh nhíu lại vội vàng đi nhanh vào bếp đặt đồ ăn trái cây xuống, sang nhìn cô hỏi.
" Làm sao vợ không nghỉ ngơi mà đi xuống đây? "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh đi ngoài nắng mồ hôi nhễ nhại mà còn quan tâm cô, nhìn anh ngồi xuống, cô khẽ lau nhẹ mồ hôi trên trán anh nói.
" Không sao... đi vài bước cũng không quá khó chịu. "
Hoắc Tư Danh vẫn nhíu mày, tay anh bóp nhẹ chân cho.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân sau khi rửa tay rửa mặt xong, thay luôn bộ đồ mới nhào tới.
" Mẹ...
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa được buông ra vội vàng chạy ra ngoài, nắm lấy tay Hoắc Tư Danh kéo về.
Hoắc Tư Danh vừa đi vừa cúi đầu nhìn chằm chằm hai nhóc con, mày nhíu lại thầm oán.
" Chả biết hai đứa giống ai, giảo hoạt như gì vậy! "
- ----
Vừa vào ngồi trong xe, Hoắc Tư Danh nhíu mày quát nhẹ.
" Ngồi cho ngay ngắn, Shin giúp Shon thắt dây an toàn vào. "
" Dạ! " Hoắc Hiến Nghĩa đáp xong, nhíu mày, gương mặt mập mập, mày nhíu lại giống y đúc Hoắc Tư Danh thu nhỏ nhìn chằm chằm Hoắc Hiến Nhân non nớt trách.
" Còn không ngồi xuống đàng hoàng, hay là em muốn bị ba ba mắng? Em nên nhớ mami đại nhân còn ở nhà, nếu ba ba mách mẹ là em không ăn đòn mới lạ đấy! "
Hoắc Hiến Nhân bĩu môi, tuy không thích nhưng vẫn ngồi yên để anh trai thắt dây an toàn cho mình.
Hoắc Tư Danh nhìn hai nhóc con bằng kính chiếu hậu, mày anh nhíu lại nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt anh tràn ngập ý cười.
Hoắc Hiến Nhân bắt gặp ánh mắt của Hoắc Tư Danh, bé nhìn lên làm mặt quỷ với Hoắc Tư Danh một cái.
Nhìn hai đứa bé đã an ổn chỗ ngoài, Hoắc Tư Danh nhanh chóng lái xe đi.
Vừa lái Hoắc Tư Danh vừa hỏi.
" Có muốn ăn gì không? "
" Được sao? " vừa nghe " ăn " mắt hai đứa nhóc sáng rực.
Nhưng dẫu sao Mẹ cũng không hay cho ăn đồ ăn vặt a...
Hoắc Tư Danh nhìn ra, môi câu lên nói.
" Không phải đồ ăn vặt, nên không cần lo. " dừng một chút.
" Sang nhà hàng cũ, muốn ăn gì nói để người ta chuẩn bị đem về. "
" Về nhà ăn sao? "
" Chứ không lẽ hai đứa định để mẹ hai đứa ăn một mình? " Hoắc Tư Danh khó chịu hỏi.
" A!? bọn con không có ý này. "
Nói xong, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân nhận lấy chiếc máy tính bảng mà Hoắc Tư Danh đưa đến, vội vàng chọn món đặt sẵn.
Khi cả ba lái xe đến đó thì vừa lúc có thể lấy đồ ăn, sau khi Hoắc Tư Danh tính tiền xong, thì mới bắt đầu lái xe về.
Trên xe.
Hoắc Hiến Nghĩa bắt đầu nói chuyện.
" Ba ba... con và Shon sang năm sẽ được đi học sao? "
Hoắc Hiến Nhân cũng nhìn Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh mắt nhìn chằm chằm phía trước, lạnh lùng đáp.
" Ừ! Đừng tỏ ra bản thân quá thông minh không thôi lại bị trả về. "
" Hứ! Mới không có... tại những đứa đó quá ngốc. " Hoắc Hiến Nhân bĩu môi kháng nghị.
Hoắc Hiến Nghĩa cùng hừng hực nhíu mày, đồng ý với cách nói của Hoắc Hiến Nhân.
Hoắc Tư Danh nhíu mày nói.
" Ngốc là do bọn họ không được thông minh, còn hai đứa cái gì cũng biết nên phải tiết chế, sau này lớn hơn đi học cấp một cấp hai hay cấp ba, hai đứa có đứng nhất toàn nước cũng bình thường, chính là có ai chấp nhận nổi một dãy chữ cái, bị các con đọc rành mạch như vậy không? "
Nhìn hai nhóc con bĩu môi, Hoắc Tư Danh an ủi.
" Hai con thông minh, là niềm tự hào của ba mẹ, nhưng... không thể quá phô trương vì rất nhiều đứa bé không thông minh sẽ tự ti vào chính mình. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân câu hiểu câu không hiểu nhưng sự khó chịu trong lòng cũng giảm bớt đi phần nào, hai bé đồng thanh nói.
" Con đã biết. "
Chiếc xe nhanh chóng lái vào bãi đỗ xe, ba cha con xuống xe, đi bộ về nhà.
Ba người, hai nhỏ một lớn.
Hai bóng dáng mập mập trên vai có đeo chiếc balo, đầu đội nón cực kỳ đáng yêu, không những thế, hai cái tay nho nhỏ đầy thịt cũng giúp Hoắc baba xách trái cây.
Hoắc Tư Danh nhìn hai bóng dáng nho nhỏ đi phía trước, môi không khỏi câu lên.
" Đừng đi nhanh quá, té bây giờ! "
Nhìn hai cục thịt ục ịch chạy, Hoắc Tư Danh quát nhẹ.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vừa nghe giọng của Hoắc Tư Danh, cả hai nhanh chóng đi chậm lại.
Ba cha con đi một đoạn đường không xa cũng không ngắn rốt cuộc cũng đến, trên trán hai nhóc con không khỏi đổ mồ hôi, Hoắc Tư Danh dừng lại để mấy đồ xuống dưới cái bàn bên ngoài nhà, anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hai nhóc con, lau xong lại đem áo khoác cùng với nón cất đi mới mở cửa cho hai nhóc vào nhà.
" Không được chạy. "
Nhìn hai nhóc con hí ha hí hửng đang định chạy anh rống lên.
Nói thật... anh thật sự thèm khát con gái lắm nhưng sức khỏe của Hứa Doãn Hạ vẫn quan trọng hơn nên từ sau khi sinh xong hai nhóc thối, mỗi lần quan hệ không uống thuốc thì cũng sử dụng bao... hoặc ra phóng bên ngoài...
Haizz... nghĩ đi nghĩ lại đúng thật là... bản thân anh quá cao thượng a.
Vừa bước vào trong nhà, Hoắc Tư Danh liền thấy Hứa Doãn Hạ đang ngồi bên dưới, mày anh nhíu lại vội vàng đi nhanh vào bếp đặt đồ ăn trái cây xuống, sang nhìn cô hỏi.
" Làm sao vợ không nghỉ ngơi mà đi xuống đây? "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh đi ngoài nắng mồ hôi nhễ nhại mà còn quan tâm cô, nhìn anh ngồi xuống, cô khẽ lau nhẹ mồ hôi trên trán anh nói.
" Không sao... đi vài bước cũng không quá khó chịu. "
Hoắc Tư Danh vẫn nhíu mày, tay anh bóp nhẹ chân cho.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân sau khi rửa tay rửa mặt xong, thay luôn bộ đồ mới nhào tới.
" Mẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.