Chương 220: Hình Như Chúng Mình Nói Chuyện Xa Cái
BooMew
28/07/2019
Bốn người Tống Thương vừa đi ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Doãn Hạ nhịn cười hết được, vừa thấy cánh cửa vừa đóng, cô ' Ha Ha ' cười phá lên, Hoắc Tư Danh cũng cười thành tiếng.
Hứa Doãn Hạ ôm tay Hoắc Tư Danh lắc lắc nói.
" Bọn họ sao mà dễ dàng bị dụ như vậy hả anh? Haha, cứ cái đà này lần sau cứ bận chuyện gì thì em cứ việc nói làm giúp là được rồi đúng không? Haha. "
Hoắc Tư Danh môi câu lên sâu, khẽ xoa đầu Hứa Doãn Hạ nói.
" Họ cũng chỉ bị mỗi mình vợ lừa đấy thôi! Chứ bình thường ai lừa nổi họ. " cái này là thật, Hoắc Tư Danh biết bốn người Tống Thương rất vô tư với người nhà ( Người nhà ở đây là chỉ HK, Hứa Doãn Hạ, Hoắc Tư Danh á. ) nhưng cũng không thể nào nghe không ra Hứa Doãn Hạ đang gài bẫy. Thế mà. . . vừa nghe xong cả bốn cười tít mắt gật đầu đồng ý.
Nghe xong Hoắc Tư Danh nói, Hứa Doãn Hạ mờ mịt hỏi.
" Thật sao? " chứ lúc nãy gương mặt ngố của bốn người kia là sao.
" Thật. " Hoắc Tư Danh gật đầu nói, lại xoa xoa nhẹ lưng cô.
" Haha, em còn tưởng bốn người bọn họ lúc nào cũng như vậy. " Hứa Doãn Hạ lại cười, cứ nghĩ đến mấy việc bận vốn đang đắn đo, giờ lại dễ dàng giải quyết như vậy, cô cười đến ôm bụng mà vẫn không nín cười được.
Hoắc Tư Danh thấy cô cười nhiều quá, mày khẽ nhíu chặt lại.
" Đừng cười nữa! " biết trước cô lại cười đến như vậy, anh đã không cho bốn người kia đến.
" Haha. . . đau bụng chết mất. Haha. "
Hứa Doãn Hạ môi vẫn rạng rỡ tươi rói nhưng tay lại ôm chặt bụng.
" Thiệt tình! " Nhìn Hứa Doãn Hạ cười, vốn anh rất vui nhưng khi thấy cô cười đến ôm bụng như vậy, anh không khỏi nhíu mày, không nhanh không chậm cướp lấy đôi môi rạng rỡ ấy hung hăng ngấu nghiến hôn lên.
Tiếng cười vui vẻ của Hứa Doãn Hạ chợt tắt, thay vào đó là tiếng miệng lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Hôn tầm mười phút, Hứa Doãn Hạ xụi lơ phì phò thở nằm trong lòng ngực Hoắc Tư Danh. Hoắc Tư Danh cũng phì phò thở mà nhìn Hứa Doãn Hạ, tay khẽ vuốt ve lưng cô lại nói.
" Vợ thật sự không giận bọn họ sao? " riêng anh, anh thật sự giận! Nếu không phải Hứa Doãn Hạ từng nói với anh, thì lúc cô xảy ra chuyện anh đã giết. . . haizzz.
" Giận chuyện gì? " Hứa Doãn Hạ khẽ hỏi.
" Thì chuyện bọn họ hiển nhiên cố ý trái lệnh anh, lại còn hay kiếm chuyện vô vơ với vợ đó. "
Hứa Doãn Hạ bĩu môi hỏi.
" Anh nghĩ em hẹp hòi vậy sao? "
" Anh không có ý đó. "
" Đùa anh thôi! Chứ thật sự như những gì em nói á! Em không để ý mấy chuyện đó! Nên làm sao mà giận được. "
" Nhưng anh thấy vợ nhíu mày lại mỗi lần thấy bọn họ. "
" Không giận chứ không phải không thể không ưa. Họ quá cứng đầu, làm như em là loại gái lúc trước anh qua lại vậy. Nên khó chịu thôi. Không lẽ mắt nhìn người của anh lúc nào cũng kém như vậy? " Hứa Doãn Hạ trong lòng ngực Hoắc Tư Danh khẽ nói, giọng điệu không giấu gì độ chua chát trong đó.
" Ơ oan anh nha vợ! Anh có qua lại ai đâu. " nhìn gương mặt ăn giấm của Hứa Doãn Hạ, môi Hoắc Tư Danh khẽ câu lên nói.
" Ơ oan anh quá nha Tư Danh nhỡ? Vậy mới ngày đầu tiên quen nhau, cô gái nào đó khóc lóc trong Doãn Hạ nói gì mà. . . " chưa nói hết câu, Hoắc Tư Danh cúi xuống chặn miệng cô lại.
Hôn một lúc lâu, Hoắc Tư Danh buông ra khẽ nói.
" Mấy cái đó đã là quá khứ! " thiệt tình có thằng đàn ông nào lại muốn vợ mình tự kể ra chiến tích lúc bản thân còn ngây thơ, ham vui đâu.
" Hứ! Quá khứ nhĩ ? Quá khứ đến nổi ai anh cũng ôm lên giường chung được. "
" Vợ. . . lúc đó anh cần giải tỏa thôi chứ mấy tụi con gái đó kiếm đâu chả có. "
Hứa Doãn Hạ không dừng lại, khẽ trêu tức hỏi.
" Giải tỏa bằng cách ngủ chung? "
" Vợ! Bỏ qua đi được không? Chuyện qua lâu lâu lắm rồi. " Hoắc Tư Danh hôn hôn hai bên má Hứa Doãn Hạ, lại nói.
" Hứ! Hên là anh sạch sẽ không bệnh đó. "
" Làm sao mà bệnh được! Mặc dù khi đó anh thật muốn . . . nhưng anh thích sạch sẽ làm sao mà quan hệ không an toàn cho được. Một lần quan hệ vậy anh mang 3 4 cái bao. Vợ nghĩ bệnh đâu chui lọt. " Hoắc Tư Danh ung dung nói sự thật.
Hứa Doãn Hạ bịt tai lại.
" Không nghe nữa! " ai đâu lại muốn nghe mấy thứ này!
" Thật đó! " Hoắc Tư Danh nghĩ cô không tin, khẽ khẳng định.
Hứa Doãn Hạ nghĩ nghĩ, Hoắc Tư Danh đúng là rất sạch sẽ nhưng là. . . đêm đó. . . càng nghĩ mày Hứa Doãn Hạ nhíu càng chặt quát.
" Vậy là anh tính kế tôi đúng không? Ngày anh ăn thịt tôi. . . anh anh. . . một cái anh cũng không xài. "
Hoắc Tư Danh ôm chặt Hứa Doãn Hạ cười nham hiểm nói.
" Lúc đó anh thật muốn giữ vợ bên cạnh, nên nếu vợ mang thai thì tốt rồi. " vốn đêm đó, tuy có nhịn không được nhưng chính anh cũng có thể không phóng vào trong cô, nhưng là cái gọi vừa gặp đã yêu đó, anh muốn giữ cô ở bên cạnh lâu ngày nên mới. . .
Mặt Hứa Doãn Hạ đỏ bừng không nói nữa, nhưng nghĩ nghĩ lại nói.
" Hình như chúng mình nói chuyện xa cái chủ đề đang bàn thì phải á. " cái gì mà bốn tên kia, lại nhảy sang chuyện quá khứ tươi đẹp của Hoắc Tư Danh, cũng thật đi xa quá đó.
" Mặc kệ đi! " Hoắc Tư Danh cười cười nói, dứt câu lại hôn lên môi Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ nhịn cười hết được, vừa thấy cánh cửa vừa đóng, cô ' Ha Ha ' cười phá lên, Hoắc Tư Danh cũng cười thành tiếng.
Hứa Doãn Hạ ôm tay Hoắc Tư Danh lắc lắc nói.
" Bọn họ sao mà dễ dàng bị dụ như vậy hả anh? Haha, cứ cái đà này lần sau cứ bận chuyện gì thì em cứ việc nói làm giúp là được rồi đúng không? Haha. "
Hoắc Tư Danh môi câu lên sâu, khẽ xoa đầu Hứa Doãn Hạ nói.
" Họ cũng chỉ bị mỗi mình vợ lừa đấy thôi! Chứ bình thường ai lừa nổi họ. " cái này là thật, Hoắc Tư Danh biết bốn người Tống Thương rất vô tư với người nhà ( Người nhà ở đây là chỉ HK, Hứa Doãn Hạ, Hoắc Tư Danh á. ) nhưng cũng không thể nào nghe không ra Hứa Doãn Hạ đang gài bẫy. Thế mà. . . vừa nghe xong cả bốn cười tít mắt gật đầu đồng ý.
Nghe xong Hoắc Tư Danh nói, Hứa Doãn Hạ mờ mịt hỏi.
" Thật sao? " chứ lúc nãy gương mặt ngố của bốn người kia là sao.
" Thật. " Hoắc Tư Danh gật đầu nói, lại xoa xoa nhẹ lưng cô.
" Haha, em còn tưởng bốn người bọn họ lúc nào cũng như vậy. " Hứa Doãn Hạ lại cười, cứ nghĩ đến mấy việc bận vốn đang đắn đo, giờ lại dễ dàng giải quyết như vậy, cô cười đến ôm bụng mà vẫn không nín cười được.
Hoắc Tư Danh thấy cô cười nhiều quá, mày khẽ nhíu chặt lại.
" Đừng cười nữa! " biết trước cô lại cười đến như vậy, anh đã không cho bốn người kia đến.
" Haha. . . đau bụng chết mất. Haha. "
Hứa Doãn Hạ môi vẫn rạng rỡ tươi rói nhưng tay lại ôm chặt bụng.
" Thiệt tình! " Nhìn Hứa Doãn Hạ cười, vốn anh rất vui nhưng khi thấy cô cười đến ôm bụng như vậy, anh không khỏi nhíu mày, không nhanh không chậm cướp lấy đôi môi rạng rỡ ấy hung hăng ngấu nghiến hôn lên.
Tiếng cười vui vẻ của Hứa Doãn Hạ chợt tắt, thay vào đó là tiếng miệng lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Hôn tầm mười phút, Hứa Doãn Hạ xụi lơ phì phò thở nằm trong lòng ngực Hoắc Tư Danh. Hoắc Tư Danh cũng phì phò thở mà nhìn Hứa Doãn Hạ, tay khẽ vuốt ve lưng cô lại nói.
" Vợ thật sự không giận bọn họ sao? " riêng anh, anh thật sự giận! Nếu không phải Hứa Doãn Hạ từng nói với anh, thì lúc cô xảy ra chuyện anh đã giết. . . haizzz.
" Giận chuyện gì? " Hứa Doãn Hạ khẽ hỏi.
" Thì chuyện bọn họ hiển nhiên cố ý trái lệnh anh, lại còn hay kiếm chuyện vô vơ với vợ đó. "
Hứa Doãn Hạ bĩu môi hỏi.
" Anh nghĩ em hẹp hòi vậy sao? "
" Anh không có ý đó. "
" Đùa anh thôi! Chứ thật sự như những gì em nói á! Em không để ý mấy chuyện đó! Nên làm sao mà giận được. "
" Nhưng anh thấy vợ nhíu mày lại mỗi lần thấy bọn họ. "
" Không giận chứ không phải không thể không ưa. Họ quá cứng đầu, làm như em là loại gái lúc trước anh qua lại vậy. Nên khó chịu thôi. Không lẽ mắt nhìn người của anh lúc nào cũng kém như vậy? " Hứa Doãn Hạ trong lòng ngực Hoắc Tư Danh khẽ nói, giọng điệu không giấu gì độ chua chát trong đó.
" Ơ oan anh nha vợ! Anh có qua lại ai đâu. " nhìn gương mặt ăn giấm của Hứa Doãn Hạ, môi Hoắc Tư Danh khẽ câu lên nói.
" Ơ oan anh quá nha Tư Danh nhỡ? Vậy mới ngày đầu tiên quen nhau, cô gái nào đó khóc lóc trong Doãn Hạ nói gì mà. . . " chưa nói hết câu, Hoắc Tư Danh cúi xuống chặn miệng cô lại.
Hôn một lúc lâu, Hoắc Tư Danh buông ra khẽ nói.
" Mấy cái đó đã là quá khứ! " thiệt tình có thằng đàn ông nào lại muốn vợ mình tự kể ra chiến tích lúc bản thân còn ngây thơ, ham vui đâu.
" Hứ! Quá khứ nhĩ ? Quá khứ đến nổi ai anh cũng ôm lên giường chung được. "
" Vợ. . . lúc đó anh cần giải tỏa thôi chứ mấy tụi con gái đó kiếm đâu chả có. "
Hứa Doãn Hạ không dừng lại, khẽ trêu tức hỏi.
" Giải tỏa bằng cách ngủ chung? "
" Vợ! Bỏ qua đi được không? Chuyện qua lâu lâu lắm rồi. " Hoắc Tư Danh hôn hôn hai bên má Hứa Doãn Hạ, lại nói.
" Hứ! Hên là anh sạch sẽ không bệnh đó. "
" Làm sao mà bệnh được! Mặc dù khi đó anh thật muốn . . . nhưng anh thích sạch sẽ làm sao mà quan hệ không an toàn cho được. Một lần quan hệ vậy anh mang 3 4 cái bao. Vợ nghĩ bệnh đâu chui lọt. " Hoắc Tư Danh ung dung nói sự thật.
Hứa Doãn Hạ bịt tai lại.
" Không nghe nữa! " ai đâu lại muốn nghe mấy thứ này!
" Thật đó! " Hoắc Tư Danh nghĩ cô không tin, khẽ khẳng định.
Hứa Doãn Hạ nghĩ nghĩ, Hoắc Tư Danh đúng là rất sạch sẽ nhưng là. . . đêm đó. . . càng nghĩ mày Hứa Doãn Hạ nhíu càng chặt quát.
" Vậy là anh tính kế tôi đúng không? Ngày anh ăn thịt tôi. . . anh anh. . . một cái anh cũng không xài. "
Hoắc Tư Danh ôm chặt Hứa Doãn Hạ cười nham hiểm nói.
" Lúc đó anh thật muốn giữ vợ bên cạnh, nên nếu vợ mang thai thì tốt rồi. " vốn đêm đó, tuy có nhịn không được nhưng chính anh cũng có thể không phóng vào trong cô, nhưng là cái gọi vừa gặp đã yêu đó, anh muốn giữ cô ở bên cạnh lâu ngày nên mới. . .
Mặt Hứa Doãn Hạ đỏ bừng không nói nữa, nhưng nghĩ nghĩ lại nói.
" Hình như chúng mình nói chuyện xa cái chủ đề đang bàn thì phải á. " cái gì mà bốn tên kia, lại nhảy sang chuyện quá khứ tươi đẹp của Hoắc Tư Danh, cũng thật đi xa quá đó.
" Mặc kệ đi! " Hoắc Tư Danh cười cười nói, dứt câu lại hôn lên môi Hứa Doãn Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.