Chương 279: Lấy Cái Đó Ra
BooMew
30/07/2019
Sáng hôm sau, Hứa Doãn Hạ tỉnh dậy thì đã không
còn thấy Hoắc Tư Danh ở đây, cô ngồi dậy nhìn trái nhìn phải một lúc lâu lại lười biếng nằm xuống trên giường. . . tay chân hay. . . nơi đó tất
cả đều đau nhức. . . không thôi, Hứa Doãn Hạ lười biếng vận động.
Mà dù có muốn vận động cũng không thể. . . Chân cô thì không cần thử bước xuống giường thì chính cô cũng biết là sẽ đứng không vững. . . đêm qua đúng là cô có hơi. . . bị kịch liệt a. . . nếu không phải Hoắc Tư Danh dỗ cô. . . thì chắc chắn cả đêm rồi. . .
Mặc dù không bị say xỉn gì nhưng tại sao lúc đó cô lại có thể như vậy chứ aaaaa. . . Hạ ơi là Hạ sao mày không biết xấu hổ gì hết vậy. . . tại sao có thể. . .có thể như vậy. . .
Hứa Doãn Hạ càng nhớ về cảnh tượng đêm đó, mặt cô càng ngày càng đỏ bừng. . .
Nhưng nói gì thì nói. . . chính cô cũng cảm thấy mắc cười. . . lúc đêm lăn giường hơn 4 tiếng. . . lại làm nũng với Hoắc Tư Danh, còn đòi ăn. . . đã vậy. . . còn ngồi nói thân phận của mình cho đám người A. .. gì gì đó nghe nữa. . . Đêm hôm qua sung sức như vậy. . . cớ sao lúc này ngay cả xoay người thôi cô cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu?
Hứa Doãn Hạ trùm chăn kín mít đầu mình tự hỏi. . . thì cửa phòng đột ngột mở ra, chính là Hứa Doãn Hạ mãi suy nghĩ mà không để ý gì xung quanh.
Hoắc Tư Danh từ cửa nhìn vào, không khỏi nhướng mày nghi hoặc, không nhanh không chậm đóng cửa phòng đi tới kéo chăn ra. . .
Chăn đột ngột bị kéo ra, chính cô lại giật mình nhảy dựng. . . nhưng khi thấy mặt Hoắc Tư Danh thì cũng đỡ phần nào hết hồn.
" Vợ tỉnh sao không gọi anh? " Hoắc Tư Danh ngồi xuống cạnh giường xoa xoa đầu Hứa Doãn Hạ hỏi.
Hứa Doãn Hạ dụi dụi vào lòng bàn tay Hoắc Tư Danh, giọng ủy khuất nói.
" Chồng. . . " một tiếng gọi của cô. . . mang theo giọng mũi mềm nhũn không khỏi khiến Hoắc Tư Danh động đậy. . .
" Sao vậy. . . ? "
Cúi xuống ôm nhẹ cô lên, ôm vào lòng, Hoắc Tư Danh ôn nhu hỏi.
" Em muốn đi vào phòng tắm. . . anh ôm em đi. "
Hoắc Tư Danh nhếch mép cười một cái, chính anh ôm cô đi vào phòng tắm, lại lấy bộ đồ dài ở nhà cho cô mặc sẵn tiện dặn dò.
" Vợ. . . "
" Dạ? "
" Vợ nhớ lấy. . . lấy ra. . . "
" Dạ? " Hứa Doãn Hạ mờ mịt hỏi. . .
Hôn nhẹ lên trán Hứa Doãn Hạ, Hoắc Tư Danh nhẹ giọng nói.
" Lấy cái đó ra. . . "
" Cái đó. . . " Mờ mịt một lúc lâu Hứa Doãn Hạ mới nhớ. . . cái đó là cái gì. . . Hai mắt trợn to mặt đỏ bừng đóng mạnh cửa cái ' rầm '.
Hoắc Tư Danh nhìn cánh cửa đóng chặt, môi không khỏi câu lên vui vẻ.
Mà dù có muốn vận động cũng không thể. . . Chân cô thì không cần thử bước xuống giường thì chính cô cũng biết là sẽ đứng không vững. . . đêm qua đúng là cô có hơi. . . bị kịch liệt a. . . nếu không phải Hoắc Tư Danh dỗ cô. . . thì chắc chắn cả đêm rồi. . .
Mặc dù không bị say xỉn gì nhưng tại sao lúc đó cô lại có thể như vậy chứ aaaaa. . . Hạ ơi là Hạ sao mày không biết xấu hổ gì hết vậy. . . tại sao có thể. . .có thể như vậy. . .
Hứa Doãn Hạ càng nhớ về cảnh tượng đêm đó, mặt cô càng ngày càng đỏ bừng. . .
Nhưng nói gì thì nói. . . chính cô cũng cảm thấy mắc cười. . . lúc đêm lăn giường hơn 4 tiếng. . . lại làm nũng với Hoắc Tư Danh, còn đòi ăn. . . đã vậy. . . còn ngồi nói thân phận của mình cho đám người A. .. gì gì đó nghe nữa. . . Đêm hôm qua sung sức như vậy. . . cớ sao lúc này ngay cả xoay người thôi cô cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu?
Hứa Doãn Hạ trùm chăn kín mít đầu mình tự hỏi. . . thì cửa phòng đột ngột mở ra, chính là Hứa Doãn Hạ mãi suy nghĩ mà không để ý gì xung quanh.
Hoắc Tư Danh từ cửa nhìn vào, không khỏi nhướng mày nghi hoặc, không nhanh không chậm đóng cửa phòng đi tới kéo chăn ra. . .
Chăn đột ngột bị kéo ra, chính cô lại giật mình nhảy dựng. . . nhưng khi thấy mặt Hoắc Tư Danh thì cũng đỡ phần nào hết hồn.
" Vợ tỉnh sao không gọi anh? " Hoắc Tư Danh ngồi xuống cạnh giường xoa xoa đầu Hứa Doãn Hạ hỏi.
Hứa Doãn Hạ dụi dụi vào lòng bàn tay Hoắc Tư Danh, giọng ủy khuất nói.
" Chồng. . . " một tiếng gọi của cô. . . mang theo giọng mũi mềm nhũn không khỏi khiến Hoắc Tư Danh động đậy. . .
" Sao vậy. . . ? "
Cúi xuống ôm nhẹ cô lên, ôm vào lòng, Hoắc Tư Danh ôn nhu hỏi.
" Em muốn đi vào phòng tắm. . . anh ôm em đi. "
Hoắc Tư Danh nhếch mép cười một cái, chính anh ôm cô đi vào phòng tắm, lại lấy bộ đồ dài ở nhà cho cô mặc sẵn tiện dặn dò.
" Vợ. . . "
" Dạ? "
" Vợ nhớ lấy. . . lấy ra. . . "
" Dạ? " Hứa Doãn Hạ mờ mịt hỏi. . .
Hôn nhẹ lên trán Hứa Doãn Hạ, Hoắc Tư Danh nhẹ giọng nói.
" Lấy cái đó ra. . . "
" Cái đó. . . " Mờ mịt một lúc lâu Hứa Doãn Hạ mới nhớ. . . cái đó là cái gì. . . Hai mắt trợn to mặt đỏ bừng đóng mạnh cửa cái ' rầm '.
Hoắc Tư Danh nhìn cánh cửa đóng chặt, môi không khỏi câu lên vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.