Chương 456: Nhìn anh đến ngẩn người
BooMew
09/09/2019
Hứa Doãn Hạ lại ngoan ngoãn gật đầu một cái nói.
" Em không khóc nữa, tại lúc nãy không nhịn được nên mới như vậy. "
Hoắc Tư Danh nhìn chằm chằm màn hình, gương mặt tròn tròn má phúng phính phình lên cũng cô cưng quá chừng, môi anh khẽ câu lên nói.
" Vợ yên tâm anh không sao đâu. " dừng một chút lại giơ điện thoại có bức hình bụng thịt của Hứa Doãn Hạ lên nói.
" Anh còn muốn hôn hôn hai cục cưng trong bụng vợ nha. "
Hứa Doãn Hạ bĩu môi một cái, giả vờ giận dỗi, hai má phúng phính nói.
" Hứ, có hai bảo bảo liền gọi cục cưng. Thế em không phải cục cưng sao? "
Hoắc Tư Danh cười thành tiếng nhìn gương mặt giận dỗi đáng yêu của cô nói.
" Vợ là kim cương là bảo bối của anh, anh cưng anh thương còn không hết nữa mà. "
Hứa Doãn Hạ môi khẽ nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười tươi vui nhất từ lúc anh rời đi cô chưa đừng cười.
Cô cứ im lặng nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh cũng nhìn chằm chằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
Cũng không biết bao lâu, hai người hiển nhiên cùng mở miệng một lúc.
" Em yêu anh. "
" Anh yêu vợ. "
Hai người bất ngờ khi cùng nhau nói, sau đó lại cùng nhau cười thành tiếng.
Hứa Doãn Hạ khẽ nói.
" Thật muốn ôm chặt anh. "
" Anh cũng thật muốn ôm chặt vợ. "
Hứa Doãn Hạ nghiêng đầu, khẽ nằm xuống giường để điện thoại nằm nghiêng đối diện với cô, Hoắc Tư Danh cũng nằm xuống, anh mới nói.
" Bên đó mấy giờ rồi vợ? "
Hứa Doãn Hạ nhìn nhìn đồng hồ bên kia bàn nói.
" Gần 4 giờ sáng. "
Hoắc Tư Danh nhíu nhíu mày nói.
" Anh xin lỗi, không nên gọi vợ giờ này. " lúc nãy anh chỉ lo mỗi chuyện muốn nói chuyện và muốn nhìn Hứa Doãn Hạ mà quên mất hiện tại bên đó còn sớm.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi, không quan tâm Hoắc Tư danh khẽ hỏi.
" Anh còn đau không? " Hứa Doãn Hạ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh như thể như muốn lưu nhớ thật kỹ gương mặt anh.
Cô nhìn Hoắc Tư Danh đến ngẩn người ra, Hoắc Tư Danh trả lời câu hỏi xong, còn đợi Hứa Doãn Hạ đáp thì anh nhìn ra cô đang ngẩn người, anh nhẹ giọng gọi.
" Vợ? "
" Em mệt sao? Vậy ngủ đi. "
Hứa Doãn Hạ nghe tiếng gọi mới giật mình, môi cười khẽ hỏi lại.
" Lúc nãy anh nói gì? " nhìn Hoắc Tư Danh một lúc lâu thế mà... cô không nghĩ tới, cô lại nhìn anh đến ngẩn người, ngây ngất, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt cô này, dù có hơi gầy hơn ngày kia nhưng nhìn sau cũng đều làm người ta bị cuốn vào không dứt ra được a.
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Hoắc Tư Danh nhìn nhìn Hứa Doãn Hạ, cũng không nhìn ra cô đang nghĩ gì liền nói lại.
" Lúc nãy anh nói là " anh không mấy đau nữa " "
Không mấy không mấy đau, mà là rất đau nhưng là nhờ thuốc Từ Hạnh Ngôn lúc tiêm vào pha loãng thành phần thuốc phê có một chút giảm đau nên giờ mới không cảm nhận được, nhưng anh nào đâu đi nói cho Hứa Doãn Hạ nghe. Giấu cô được chuyện gì thì giấu thôi.
" Em không khóc nữa, tại lúc nãy không nhịn được nên mới như vậy. "
Hoắc Tư Danh nhìn chằm chằm màn hình, gương mặt tròn tròn má phúng phính phình lên cũng cô cưng quá chừng, môi anh khẽ câu lên nói.
" Vợ yên tâm anh không sao đâu. " dừng một chút lại giơ điện thoại có bức hình bụng thịt của Hứa Doãn Hạ lên nói.
" Anh còn muốn hôn hôn hai cục cưng trong bụng vợ nha. "
Hứa Doãn Hạ bĩu môi một cái, giả vờ giận dỗi, hai má phúng phính nói.
" Hứ, có hai bảo bảo liền gọi cục cưng. Thế em không phải cục cưng sao? "
Hoắc Tư Danh cười thành tiếng nhìn gương mặt giận dỗi đáng yêu của cô nói.
" Vợ là kim cương là bảo bối của anh, anh cưng anh thương còn không hết nữa mà. "
Hứa Doãn Hạ môi khẽ nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười tươi vui nhất từ lúc anh rời đi cô chưa đừng cười.
Cô cứ im lặng nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh cũng nhìn chằm chằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
Cũng không biết bao lâu, hai người hiển nhiên cùng mở miệng một lúc.
" Em yêu anh. "
" Anh yêu vợ. "
Hai người bất ngờ khi cùng nhau nói, sau đó lại cùng nhau cười thành tiếng.
Hứa Doãn Hạ khẽ nói.
" Thật muốn ôm chặt anh. "
" Anh cũng thật muốn ôm chặt vợ. "
Hứa Doãn Hạ nghiêng đầu, khẽ nằm xuống giường để điện thoại nằm nghiêng đối diện với cô, Hoắc Tư Danh cũng nằm xuống, anh mới nói.
" Bên đó mấy giờ rồi vợ? "
Hứa Doãn Hạ nhìn nhìn đồng hồ bên kia bàn nói.
" Gần 4 giờ sáng. "
Hoắc Tư Danh nhíu nhíu mày nói.
" Anh xin lỗi, không nên gọi vợ giờ này. " lúc nãy anh chỉ lo mỗi chuyện muốn nói chuyện và muốn nhìn Hứa Doãn Hạ mà quên mất hiện tại bên đó còn sớm.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi, không quan tâm Hoắc Tư danh khẽ hỏi.
" Anh còn đau không? " Hứa Doãn Hạ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh như thể như muốn lưu nhớ thật kỹ gương mặt anh.
Cô nhìn Hoắc Tư Danh đến ngẩn người ra, Hoắc Tư Danh trả lời câu hỏi xong, còn đợi Hứa Doãn Hạ đáp thì anh nhìn ra cô đang ngẩn người, anh nhẹ giọng gọi.
" Vợ? "
" Em mệt sao? Vậy ngủ đi. "
Hứa Doãn Hạ nghe tiếng gọi mới giật mình, môi cười khẽ hỏi lại.
" Lúc nãy anh nói gì? " nhìn Hoắc Tư Danh một lúc lâu thế mà... cô không nghĩ tới, cô lại nhìn anh đến ngẩn người, ngây ngất, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt cô này, dù có hơi gầy hơn ngày kia nhưng nhìn sau cũng đều làm người ta bị cuốn vào không dứt ra được a.
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Hoắc Tư Danh nhìn nhìn Hứa Doãn Hạ, cũng không nhìn ra cô đang nghĩ gì liền nói lại.
" Lúc nãy anh nói là " anh không mấy đau nữa " "
Không mấy không mấy đau, mà là rất đau nhưng là nhờ thuốc Từ Hạnh Ngôn lúc tiêm vào pha loãng thành phần thuốc phê có một chút giảm đau nên giờ mới không cảm nhận được, nhưng anh nào đâu đi nói cho Hứa Doãn Hạ nghe. Giấu cô được chuyện gì thì giấu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.